Chương 6 - Trả Thù Em Chồng Nói Nhiều

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lưu Bằng tức tối gầm lên: “Cô câm ngay cho tôi!”

Tôi lùi mấy bước, cười lạnh: “Lưu Bằng, đồ súc sinh, dám quát vào mặt tôi à? Đi tìm đàn bà khác mà đẻ con đi!”

Nói xong, tôi quay người lao ra khỏi nhà.

Sau lưng chỉ còn giọng Lưu Sa Sa hả hê: “Anh, anh thật sự chỉ có năm phút thôi hả? Chị dâu theo anh đúng là khổ rồi.”

Dù Lưu Bằng hết lời chối cãi, nhưng trong mắt Lưu Sa Sa, anh ta đã là kẻ “bất lực”.

Trong khu chúng tôi có một bà mẹ sinh ba, lại đều là con trai. Hôm ấy, Lưu Sa Sa tan làm thấy bà ấy dẫn ba đứa nhỏ đi dạo dưới sân, liền chạy tới hỏi: “Chị, chị giỏi thế sinh được ba, có bí quyết gì không? Chỉ em với, anh trai em cũng muốn có con rồi.”

Bà mẹ kia ngơ ngác, sinh ba hoàn toàn là may mắn, chính cô ấy cũng bất ngờ.

Đành chỉ nói chẳng có bí quyết gì, cứ theo mấy phương pháp khoa học trên mạng mà chuẩn bị.

Lưu Sa Sa vẫn không bỏ cuộc: “Thế còn chồng chị thì sao, có cần uống thuốc bổ dương gì không?”

Thấy mặt bà mẹ kia khó chịu, cô ta vội chữa lời: “Thật ra em cũng không giấu, anh trai em… cái khoản đó không được, chị dâu mãi vẫn chưa có thai.”

Đúng lúc quanh đó có không ít ông bà già, nghe thấy tin sốt dẻo liền vây lại hiến kế.

Người thì bảo uống thuốc Đông y bổ thận, người thì khuyên ra mộ tổ bốc nắm đất mang về ngâm nước, thậm chí có người còn bảo uống nước tiểu trẻ con sẽ bổ thận.

Thu thập đủ một đống “linh đan diệu dược”, Lưu Sa Sa hí hửng mang về nhà.

7

Lưu Bằng tan ca về, liền cảm thấy ánh mắt của mấy ông bà trong khu nhìn mình có gì đó khác thường.

Vừa bước vào thang máy, một người đàn ông sống ở tầng trên còn thần thần bí bí ghé lại: “Anh em, đi mua cái này đi, có thể quẹt thẻ bảo hiểm y tế, rẻ lắm.”

Nói rồi, hắn rút ra một viên Viagra đưa cho xem.

Lưu Bằng đỏ bừng cả mặt: “Tôi… tôi không cần cái này.”

Người đàn ông cười đầy vẻ “tôi hiểu rồi”: “Anh em, em gái anh kể hết với bọn tôi rồi. Đàn ông hai mươi lăm tuổi là bắt đầu xuống dốc thôi, đừng sĩ diện. Tôi dùng mấy năm nay rồi.”

Lưu Bằng hận đến nghiến răng, chỉ muốn một dao giết chết Lưu Sa Sa — chuyện thế này mà nó cũng dám đi rêu rao khắp nơi.

Về đến nhà, Lưu Sa Sa bưng ra một bát thuốc nồng nặc khó ngửi đặt trước mặt: “Anh, mau uống đi, uống xong sẽ khỏe.”

Lưu Bằng giơ tay hất đổ: “Ai cho mày đi rêu rao ngoài kia thế hả? Cái mồm thúi này của mày không chịu câm à?!”

Lưu Sa Sa giật mình, vội chối: “Em có nói gì đâu? Anh đừng có vu oan cho em.”

Thấy dáng vẻ trơ trẽn không biết xấu hổ ấy, Lưu Bằng càng tức: “Người ta nói hết cho tao nghe rồi. Mày mà còn ra ngoài lắm mồm, tin không tao cắt lưỡi mày luôn!”

Nhìn anh trai nổi trận lôi đình, Lưu Sa Sa liền chạy đi tìm chỗ dựa: “Mẹ, anh lại mắng con, con chỉ muốn lo cho sức khỏe của anh thôi, thế mà anh lại mắng con.”

Mẹ chồng sau lần trước chỉ cảm thấy mình già đi cả chục tuổi, chẳng còn hơi sức đâu quản con gái nữa, chỉ buông một câu: “Lớn thế rồi sao còn chẳng hiểu chuyện.”

Lưu Sa Sa nghe vậy liền rơi nước mắt: “Con cũng là vì anh thôi. Anh mãi chẳng có con, con và mẹ đều lo lắng lắm. Con chưa chồng mà còn phải dày mặt đi hỏi mấy bí quyết sinh con, vậy mà anh lại trách con đa sự.”

Lưu Bằng vốn chịu không nổi nước mắt của em gái, vội xua tay: “Được rồi, đừng khóc nữa. Chuyện bé xé ra to. Sau này đừng có ra ngoài nói linh tinh nữa.”

Lại là cái kiểu giơ cao đánh khẽ, chính sự nuông chiều này mới khiến Lưu Sa Sa ngày càng quá quắt.

Hôm đó, khi Lưu Bằng đang làm việc ở công ty, đột nhiên nhận được cuộc gọi từ ủy ban làng cũ.

Tin tức tốt đến mức anh ta vừa nghe xong liền choáng váng, ngã nhào khỏi ghế.

Chủ nhiệm làng nói, tỉnh sắp xây đường cao tốc, sẽ giải tỏa nhà và đất tổ của anh ta, bảo mau về bàn chuyện bồi thường.

Lưu Bằng vui đến mức lâng lâng, lập tức muốn về báo cho mẹ biết. Nhà cũ diện tích rộng, bồi thường thế nào cũng được cả triệu bạc.

Nhưng vừa thấy mặt Lưu Sa Sa, hệt như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu, khiến anh ta tỉnh táo lại ngay.

Khoảng thời gian này, cả nhà đã chịu quá nhiều tai họa từ cái miệng của con đàn bà lắm chuyện kia. Lần này tuyệt đối không thể để cô ta biết.

Anh ta đành kìm nén niềm phấn khích trong lòng, tối mới lén vào phòng mẹ nói chuyện.

Mẹ chồng nghe xong cũng mừng rỡ, liên tục giục con trai mau về làng, đừng chậm trễ.

Mừng xong lại bắt đầu lo lắng: “Giờ mình có tiền rồi, con đi gọi Tiểu Dao về, mau đi làm thụ tinh ống nghiệm. Bao nhiêu tiền cũng được, nhất định không để nhà này tuyệt tự.”

Lưu Bằng trong lòng đắc ý, cười nói: “Mẹ yên tâm, mai con sẽ đi tìm cô ấy. Nhưng tuyệt đối đừng để Sa Sa biết.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)