Chương 5 - Trả Nợ Bằng Chứng Từ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Chuyện này có là gì, còn mặt dày hơn nữa kia kìa.”

Chưa được mấy ngày, tôi gửi cho Lâm Trí Viễn một tấm giấy triệu tập của tòa án:

【Nguyên đơn Thẩm Tri Ý, nay chính thức khởi kiện bị đơn Lâm Trí Viễn, yêu cầu ly hôn…】

Dưới sự đồng hành của tôi, em gái cuối cùng cũng lấy hết can đảm đến tòa.

Nó ngồi ở ghế nguyên đơn, còn tôi đứng bên cạnh với tư cách là luật sư đại diện.

Năm xưa ba mẹ ngăn cản tôi học kế toán, bắt tôi chọn ngành sư phạm.

Nhưng trong thời gian học cao học, tôi đã âm thầm học thêm ngành luật.

Giờ đây, tôi đủ tự tin để giúp em mình thắng kiện.

Khi thấy hai người giống hệt nhau cùng xuất hiện ở tòa án, Lâm Trí Viễn và Trần Y Y đều chết sững.

Một lúc lâu sau Lâm Trí Viễn mới hoàn hồn, tức giận đến mức mắt trợn đỏ ngầu:

“Được lắm, con tiện nhân này, dám giở trò với tôi à?”

Đối mặt với cánh tay hắn giơ lên, em gái tôi theo phản xạ co rúm người lại.

Tôi lập tức bước lên chắn trước mặt nó, mặt lạnh như tiền nhìn chằm chằm Lâm Trí Viễn:

“Sao, đến cả trong tòa mà anh cũng định ra tay à? Xúc phạm tòa án cũng là hành vi phạm pháp đấy.”

Trước lời cảnh cáo của tôi, hắn chỉ đành nghiến răng ngồi xuống ghế bị đơn.

Sau khi phiên tòa bắt đầu, tôi đưa ra sổ ghi nợ đã được tổng hợp sẵn, dõng dạc tuyên bố:

“Dựa theo số liệu đã kiểm kê, sau khi trừ đi phần tài sản chung được chia, bị đơn Lâm Trí Viễn còn phải trả cho thân chủ tôi là Thẩm Tri Ý 140.000 tệ.

Chúng tôi yêu cầu thanh toán một lần, dứt điểm.”

Lâm Trí Viễn chẳng hề tỏ ra hoảng loạn, ngược lại còn hơi đắc ý:

“Thẩm Tri Ý, cô đừng quên, người ngoại tình trong hôn nhân là cô đấy.”

“Cô như vậy mà cũng dám đòi chia tài sản à?”

Hắn liếc mắt ra hiệu cho Trần Y Y đang ngồi dưới hàng ghế khán giả.

Ngay sau đó, một người từ ghế dự khán đứng dậy, chỉ tay vào em gái tôi hét lên:

“Chính cô ta ngoại tình, tôi có thể làm chứng!”

Người đó không ai khác, chính là Trần Hạo.

Nhìn phản ứng lần trước khi hắn nhận nhầm tôi là em gái, tôi biết hắn chẳng có ý tốt gì với em tôi cả.

Em gái vừa nhìn thấy Trần Hạo, sắc mặt liền tái mét, run rẩy bấu chặt lấy vạt áo tôi:

“Chị ơi, em không có…”

Tôi vỗ nhẹ vai nó, dùng ánh mắt trấn an.

Trần Hạo tưởng chúng tôi đã bị hù, lập tức lấy ra một xấp ảnh nhạy cảm đưa cho thẩm phán.

Vừa làm trò vừa dựng chuyện:

“Anh Trí Viễn là anh tôi, Tri Ý là chị dâu tôi, tôi biết làm vậy là không phải, nhưng mà cô ta cứ ba lần bảy lượt dụ dỗ tôi…”

“Đàn ông mà, đôi lúc không kiềm chế được cũng là bình thường thôi.”

Hắn vừa nói vừa xoa tay với vẻ mặt đê tiện.

Em tôi nhìn thấy những bức ảnh đó, lập tức bật dậy, lắc đầu điên cuồng:

“Không… không phải! Những tấm này là lén chụp!”

“Trật tự trong phiên tòa!”

Thẩm phán lên tiếng ngắt lời, vai em gái tôi lập tức rũ xuống.

Trần Y Y đưa tay che miệng cười khẽ:

“Tri Ý, sớm nói muốn làm em dâu tôi có phải hay không? Chúng tôi đâu phải không chấp nhận được, làm gì phải ầm ĩ đến thế.”

Mỗi câu nói của cô ta đều châm chọc, cứ như dao cắm vào lòng em gái tôi.

Lâm Trí Viễn nhìn chằm chằm vào thẩm phán, sốt ruột nói:

“Thưa quý tòa, với những bằng chứng này, tôi nghĩ đủ để buộc cô ta phải tay trắng ra đi rồi chứ?”

Tôi im lặng thật lâu, rồi bất chợt bật cười, giọng vang rõ ràng trong phòng xử:

“Nếu ngoại tình trong hôn nhân thật sự khiến một người phải ra đi tay trắng…”

“Vậy người nên bị đuổi khỏi nhà, chắc chắn là anh đấy, Lâm Trí Viễn.”

Ánh mắt tôi sắc bén, nhìn thẳng vào hắn.

Hắn “hứ” một tiếng, liếc tôi hai cái:

“Nếu giỏi thì đưa ra bằng chứng giống tôi đi, luật sư Thẩm.”

Hắn cố tình kéo dài giọng, ngữ khí đầy khinh thường.

Tôi nhìn về phía bụng Trần Y Y, khóe môi cong lên nụ cười chắc chắn:

“Tôi có lý do để nghi ngờ Trần Y Y đang mang thai.”

“Nay chính thức đề nghị bị đơn đi cùng Trần Y Y làm xét nghiệm chọc ối, kiểm tra ADN xác định huyết thống.”

Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt Lâm Trí Viễn lập tức biến mất.

Mặt Trần Y Y đỏ bừng:

“Tôi… tôi không có.”

Phụ nữ mang thai có một điểm chung — vô thức bảo vệ bụng mình.

Hôm đó, khi tôi đến công ty Lâm Trí Viễn để tranh cãi với hắn, Trần Y Y trốn vào góc, cả quá trình không dám lại gần.

Lúc đó tôi đã mơ hồ nghi ngờ.

Về sau tiếp xúc vài lần, những hành động nhỏ của cô ta càng khiến tôi tin chắc vào phán đoán của mình.

Dưới sự kiên quyết của tôi, thẩm phán tuyên bố tạm ngừng phiên tòa.

Yêu cầu Trần Y Y sớm đến bệnh viện kiểm tra, chờ có kết quả sẽ tiếp tục xử lý.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)