Chương 2 - Trả Nợ Bằng Chứng Từ
Tiếp đó, tôi lật đống hóa đơn lách cách, lớn tiếng nói:
“Hồi nãy còn ai bàn tán sau lưng tôi nữa, lại đây đi, tính nốt nợ cho rõ ràng nào.”
Tôi đi một vòng quanh văn phòng, nửa tiếng sau, phần mềm thanh toán nhảy lên gần 5.000 tệ.
Đám đồng nghiệp của Lâm Trí Viễn, mặt ai nấy đều khó coi.
Một lúc sau, họ mới nặn ra được vài câu:
“Trí Viễn à, cậu lôi cả nợ cũ ra đòi, làm ầm lên thế này, sau này chúng ta dứt khoát khỏi qua lại nữa.”
“Đúng đấy, so đo từng chút một, cứ như chúng tôi chiếm của cậu cái gì to tát lắm vậy.”
Giữa tiếng xì xào chỉ trỏ của mọi người, Lâm Trí Viễn chỉ hận không thể chui xuống đất trốn.
Tôi cầm máy tính đi đến trước mặt hắn:
“Đừng giả chết nữa, mấy khoản này là tôi cho anh vay, để bao nhiêu năm như vậy, phải tính cả lãi nữa chứ.”
“Lãi một nghìn, cộng thêm mấy khoản tôi vừa tính, chuyển hết cho tôi.”
Máu dồn thẳng lên đầu Lâm Trí Viễn, nắm đấm siết chặt đến kêu răng rắc:
“Thẩm Tri Ý, cô đừng có quá đáng…”
Không đợi hắn nói xong, một giọng nói dịu dàng vang lên từ cửa chen vào trước:
“Chị Tri Ý, sao chị có thể ép anh Trí Viễn như thế được?”
Trần Y Y đứng ở cửa, ăn mặc thời thượng, nhưng lại xách theo một hộp cơm hết sức lạc quẻ.
Cả văn phòng rộ lên tiếng cảm thán đầy ngưỡng mộ:
“Em họ của Trí Viễn lại mang cơm đến cho anh ấy rồi, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, tôi ghen tị muốn chết.”
“Đúng là người nhà vẫn thương người nhà, Thẩm Tri Ý thì nhảy chồm chồm lên, chẳng cho Lâm Trí Viễn chút thể diện nào.”
Sắc mặt Lâm Trí Viễn dần dịu lại, vừa định lên tiếng thì tôi đã cười khẩy:
“Em họ gì chứ, rõ ràng là ‘tình nhân’.”
Lời vừa dứt, cả văn phòng im phăng phắc, rơi cây kim xuống đất cũng nghe rõ.
Nụ cười của Trần Y Y cứng đờ trên mặt, trông cực kỳ khó coi.
Đồng nghiệp bắt đầu bàn tán rôm rả:
“Vãi chưởng, một câu tỉnh mộng! Tôi chưa từng thấy em họ nào ngày nào cũng mang cơm cho anh họ, lại còn ăn mặc chỉn chu thế kia.”
Thấy thể diện khó nhọc gầy dựng bị tôi giẫm đạp, ánh mắt Lâm Trí Viễn nhìn tôi gần như muốn phun lửa:
“Thẩm Tri Ý, đồ đàn bà thối tha!”
Hắn xắn tay áo, lao về phía tôi.
Trần Y Y vội vàng chặn lại, mặt nở nụ cười hiền hòa:
“Trí Viễn, đừng xúc động, nhiều người đang nhìn đó.”
“Bình thường chúng ta ít qua lại, chị Tri Ý không tin cũng là điều dễ hiểu.”
Nói rồi, cô ta bước lên phía tôi trên đôi giày cao gót, cố tình để lộ sợi dây chuyền hàng hiệu trên cổ.
Giọng nói mang theo vài phần khoe khoang:
“Chị Tri Ý, chị còn nhớ năm ngoái không, anh Trí Viễn đến trung tâm thương mại mua dây chuyền nói là tặng cho em họ, thật ra là tặng cho em đó.”
Cô ta giả vờ thân thiện, chìa tay ra với tôi:
“Trước kia chưa quen cũng không sao, giờ chúng ta làm quen lại nhé, em tên là Trần Y Y.”
“Ồ, cũng biết tỏ ra đoan trang ra phết đấy.”
Tôi hất tay cô ta ra, phản ứng nhanh như chớp túm lấy sợi dây chuyền trên cổ cô ta, giơ điện thoại lên chụp ảnh tra giá.
Đệt, 14.500 tệ.
Trên cổ Trần Y Y hằn lên một vết đỏ, cô ta kêu đau thất thanh.
“Thẩm Tri Ý, đầu óc cô có vấn đề à?”
“Tôi chỉ mua tặng Y Y một sợi dây chuyền thôi, cô ghen đến mức này có cần thiết không?”
Lâm Trí Viễn thấy dáng vẻ tủi thân, mím môi sắp khóc của cô ta thì đau lòng không chịu nổi.
Trần Y Y thuận thế rúc vào lòng anh ta, vừa nức nở vừa nói:
“Thôi bỏ đi anh Trí Viễn, em không cần nữa đâu.”
“Nếu chị Tri Ý thích thì tặng chị ấy luôn đi.”
Hai người họ diễn cảnh tình cảm như thể không có ai khác trong phòng, còn tôi thì chẳng thèm để ý, chỉ bực bội ghi thêm một dòng vào sổ nợ:
【Tài sản chung vợ chồng, trừ phần của Lâm Trí Viễn, cần bồi hoàn 7.250 tệ.】
Ghi xong, tôi nhăn mặt ném sợi dây chuyền trả lại:
“Ai thèm, bẩn chết đi được.”
Mặt Trần Y Y đỏ bừng như gan heo, rõ ràng không ngờ tôi sẽ nói như thế.
Tôi bắt đầu quan sát cô ta từ đầu đến chân như đang kiểm hàng.
Vừa nhìn vừa tiếp tục ghi vào sổ:
【Trang phục mùa hè năm ngoái, thuộc chi tiêu chung của vợ chồng.】
【Giày và nước hoa là mẫu mới đầu năm, ước tính 30.000 tệ.】
Tính sơ sơ, lại đội lên thêm cả trăm ngàn.
Mọi người trong văn phòng vây quanh tôi, ánh mắt hóng hớt không che giấu:
“Giờ thì tôi tin là ‘tình nhân’ thật rồi đấy, ai lại bỏ từng đó tiền cho em họ?”