Chương 7 - Tổng Tài Là Một Chú Mèo

27

Tôi bình thản mở cửa, đóng cửa lại, và khóa cửa. Sau đó, tôi bước chậm rãi đến bên cạnh con báo trắng và Lâm Lăng.

Tôi đứng bên cạnh con báo trắng cao hơn tôi, hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.

Đây là Tư Mục.

Bộ lông trắng mềm mại, sạch sẽ, đôi mắt bạc đẹp đẽ, và cái đuôi xù lớn.

Rất ngầu, nhưng cũng rất đáng yêu.

Con báo trắng từ từ rời khỏi Lâm Lăng, tôi kiễng chân lên, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, dịu dàng nói: “Không sao, anh muốn làm gì thì làm, giết hắn cũng không sao.”

“Phương Tiểu Linh!” Lâm Lăng giận dữ hét lên, “Hắn đã lừa cô! Hắn giả vờ đáng thương! Cô đã thấy rồi, hắn là một con báo nguy hiểm và hung dữ!”

Tôi không thể chịu nổi nữa, liền giơ chân đá mạnh vào người Lâm Lăng, không nương tay chút nào. Người đàn ông dưới đất đau đớn kêu lên.

Tôi ôm chặt lấy con báo trắng ấm áp: “Đừng nghe hắn nói bậy, anh là chú báo trắng nhỏ dễ thương và ngoan ngoãn mà.”

Con báo trắng không dám nhúc nhích, ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi rúc đầu vào cổ nó, cảm giác cay cay trong mắt. Am thầm nói bên tai nó: “Xin lỗi, là em đã lừa anh.”

Tư Mục nói không sai, chính tôi đã lừa anh ấy.

Tôi đã nói sẽ chăm sóc anh ấy, từ rất lâu, rất lâu trước đây. Nhưng tôi đã quên mất.

28

Khi tôi sáu tuổi, cha mẹ tôi vẫn còn sống.

Ở khu rừng sau nhà có một con mèo nhỏ toàn thân trắng như tuyết. Nó luôn bị thương, bộ lông trắng bị nhuốm máu, đôi mắt bạc sáng lên vẻ tội nghiệp.

Tôi phát hiện ra nó trong một hang động, con mèo nhỏ yếu ớt cố gắng mở mắt nhìn tôi.

“Mày là mèo à?

“Hay là cún con?”

Tôi liếc nhìn cái đuôi xù của nó.

Con mèo nhỏ xíu, tôi cẩn thận bế nó trong lòng bàn tay, lén lút cho nó uống sữa vào buổi sáng.

Tôi nói với mẹ rằng tôi muốn nuôi nó. Nhưng khi tôi chuẩn bị mang con mèo nhỏ về nhà, nó đã biến mất khỏi hang động.

Một thời gian sau, nó lại xuất hiện trong hang với vết thương trên người.

Con mèo nhỏ chui vào lòng tôi, tôi thì thầm hỏi nó: “Mi về nhà với ta được không?”

Cái đầu nhỏ của nó lắc lư trong vòng tay tôi.

Con mèo trắng lớn chậm hơn những con mèo bình thường.

Hai năm sau, cha mẹ tôi qua đời, và tôi chỉ thỉnh thoảng mới gặp lại con mèo trắng.

Nó đã lớn hơn chút ít, và tôi hay tìm thấy nó trong rừng.

Đôi khi nó mang cho tôi đồ ăn hoang dã như thỏ, gà rừng. Nhưng mỗi lần mang đồ ăn cho tôi, trên người nó lại xuất hiện thêm nhiều vết thương.

Bộ lông trắng của nó bị nhuốm một mảng máu đỏ tươi. Nó khiến tôi vô cùng lo lắng.

Tôi ôm chặt con mèo nhỏ trong tay, cảm nhận được hơi thở của nó ngày càng yếu đi, và không ngừng khóc: “Tao không cần mày mang đồ ăn cho tao nữa, tao có đồ ăn rồi, tao có thể đi đào rau dại, và đôi khi ông bà trong làng cũng cho tao đồ ăn nữa.”

“Mày bị thương nhiều quá, phải làm sao bây giờ?”

Tôi rất buồn, con mèo trắng nhỏ đáng yêu của tôi sắp chết rồi.

Hơi thở của nó đã tắt lịm. Mùi máu tanh trên tay tôi quá nồng. Tôi cầu xin nó: “Mày đừng chết, làm ơn, hãy đợi tao lớn lên, khi tao lớn rồi thì tao sẽ nuôi mày, không để mày bị thương nữa, để mày được ăn no, cho nên mày đừng chết có được không?”

Tôi ôm chặt nó: “Hãy đợi tao lớn, xin mày đấy!”

Ba mẹ tôi đã mất rồi. Tôi không muốn con mèo trắng nhỏ này cũng rời bỏ tôi.

Nhưng con mèo trắng nhỏ vẫn chết. Nó chết trong vòng tay của tôi.

29

Tôi chạy xuống núi để tìm bác sĩ cứu nó.

Con mèo trắng đã lớn hơn một chút nên tôi không thể bế nó theo, đành phải chạy một mình xuống núi. Nhưng khi tôi năn nỉ bác sĩ lên núi cùng tôi thì con mèo trắng trong hang đã biến mất.

Những dấu chân trên bùn cho tôi biết điều gì đã xảy ra.

Sau khi tôi rời đi, một con lợn rừng đã dẫm lên bãi đất bùn, chui vào hang và tha con mèo trắng đi.

Bác sĩ làng vội vàng nói: “Con mèo đó chắc đã bị lợn rừng ăn rồi, cháu mau xuống núi với bác đi, trên núi có nhiều động vật hoang dã, sau này cháu đừng lên đây một mình nữa!”

Tôi bị bác sĩ kéo đi.

Sau đó, mỗi ngày sau khi tan học về, tôi đều leo lên núi, đào rau dại bên cạnh hang động. Nhưng tôi không bao giờ gặp lại con mèo trắng nhỏ nữa.

Thay vào đó, tôi gặp một con sóc lông đỏ.

Là Lâm Lăng.

30

Tư Mục chính là con mèo trắng nhỏ. Không, là con báo trắng. Tôi đã quên mất lời hứa sẽ chăm sóc anh ấy, nhưng anh ấy vẫn nhớ.

Lâm Lăng cuối cùng cũng bị tha đi.

Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Tư Mục.

“Sao anh không nói với em rằng anh chính là con mèo trắng nhỏ đó?” Tôi có chút oán trách.

Tư Mục biến lại thành người, ngồi trên ghế làm việc, nhìn tôi một cách u uất.

Anh ấy buồn bã nói: “Em đã không nhớ đến anh, nếu anh nói, em chắc chắn sẽ nghĩ anh bị điên.”

“Tất nhiên là không!”

Tôi rất giỏi trong việc chấp nhận những điều bất ngờ!

Tất nhiên, nếu vị sếp đẹp trai đột nhiên biến thành con báo trắng lớn, chạy quanh tôi và nói rằng anh ấy là con mèo trắng nhỏ của tôi, thì có lẽ tôi cũng cần thời gian để hoàn hồn.

Tôi lại hỏi anh: “Lúc đó anh không chết, sao không quay lại tìm em?”

Tư Mục cúi đầu, vẻ mặt không vui.

Anh nói: “Sau đó, anh có quay lại tìm em, nhưng em đang đào rau dại cùng với Lâm Lăng, hai người ở bên nhau cười rất vui vẻ.”

“Anh thì khác, anh luôn bị thương, mỗi lần em nhìn thấy anh là lại khóc.”

Anh nhíu mày: “Em khóc nhiều đến mức làm anh khó chịu, trong lòng rất đau.”

Tôi siết chặt nắm tay, nhớ lại hình ảnh Tư Mục khi còn nhỏ, với vết máu và những vết thương trên người, lòng tôi đau nhói, muốn khóc.

Tôi khẽ hỏi: “Vậy tại sao anh lại luôn bị thương?”

Tư Mục lặng lẽ nhìn tôi không nói gì, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.

31

Anh ấy là một loài đột biến. Yếu ớt, trắng tinh, sức tấn công gần như bằng không. Ồ, cái đuôi của anh ấy cũng không đủ uy lực.

Đuôi của loài báo thường dài và mạnh mẽ, như một sợi dây chết chóc. Còn đuôi của Tư Mục thì mềm mại và xù lông, uy lực chẳng có bao nhiêu, nhưng khi lắc lư lại rất giỏi làm nũng và dễ thương.

Khi còn nhỏ, so với những con mèo khác, anh ấy là con nhỏ bé và đáng thương nhất, chưa kể đến việc so sánh với các loài báo.