Chương 45 - TỔNG HỢP TRUYỆN: GÓC NHÌN NAM CHÍNH
"Anh nói gì? Ai ngủ với ai?" Người bên cạnh cũng hoảng loạn.
Lão Hoàng đứng dậy nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Mày đã làm gì?"
"Làm rồi."
Ông ta tát mạnh một cái, nhưng cái tát này là vào mặt ông ta.
"Không phải không phải, tôi đã chơi Liên Minh huyền thoại suốt đêm. Ông còn lại gì tôi nữa.”
Ông ta lại nhìn người phụ nữ kia: "Nói, cậu ta đã làm gì?"
"Kéo kéo, vuốt vuốt.”*
(*Nguyên văn: 撸啊撸啊: tiếng lóng mạng là thẩm du.)
"Không thể chịu nổi mà." Ông ta tự tát mình hết cái này đến cái khác, tôi nhanh chóng ngăn ông ta lại.
"Không đến nỗi, không đến nỗi, chuyện không lớn lắm, thực sự không phải như ông nghĩ. Tôi nói rồi, hôm qua tôi đi leo rank solo, đồ của ông vẫn là đồ của ông. Tôi còn có cả lịch sử ghi chép trên game, có thể cho ông xem. Thật mà, tôi chưa có ngủ với vợ ông đâu…”
Lão Hoàng vào nhà vừa khóc vừa la hét, lấy điện thoại ra, gọi cho bố tôi trước mặt tôi:
"Lão Khâu à, ông phải làm chủ cho tôi chứ, con trai ông ngủ với vợ tôi... Có ý gì? Tôi phải gọi ông là bố là có ý gì?”
15.
Về đến nhà, bố tôi mắng tôi từ đầu đến cuối.
Mặc dù tôi đã giải thích rất rõ ràng, ông vẫn mắng tôi lo chuyện bao đồng, mắng tôi đi thuê phòng với người phụ nữ lạ.
Cả công ty đều có thể nghe thấy tiếng gầm của bố tôi.
Tôi tức giận bước ra ngoài, liền thấy Tiểu Ngô ngồi ở quầy lễ tân với đôi mắt đỏ hoe.
“Chuyện gì vậy? Ai bắt nạt em à?”
Tôi hỏi cô ấy nhưng cô ấy không trả lời, mà hỏi ngược lại tôi: “Anh chỉ muốn chơi đùa với em thôi phải không?”
Câu hỏi này thực sự làm tôi không biết trả lời thế nào:
“Em cũng chơi Liên Minh Huyền Thoại à?”
Cô ấy khóc và chạy ra ngoài.
Tôi vội vàng đuổi theo.
“Lúc trước anh nói, nếu em thật sự không ngại thì cưới anh, là anh nói đùa đúng không?”
Ồ, hóa ra là ghen à.
Tôi bất ngờ cúi xuống, nắm lấy cánh tay cô ấy, giơ cao qua đầu, rồi dùng một tay giữ chặt cổ tay cô ấy.
Toàn thân cô ấy run lên như một con nai nhỏ bị hoảng sợ, đôi mắt to tròn nhìn tôi, không biết tôi định làm gì.
“Nói em thích anh.”
Cô ấy ngẩn người.
“Nhanh nói, em thích anh.”
Mặt cô ấy đỏ bừng, như quả táo chín:
“Em… em thích anh.”
Tôi cúi đầu, hôn lên môi cô ấy:
“Em không nghĩ rằng anh tỏ ra ngốc nghếch, thì thực sự ngốc nghếch chứ?”
Nói xong câu này, tôi buông tay cô ấy ra, gọi điện cho bố tôi:
“Bố ơi, con muốn kết hôn, con muốn kết hôn, bố có con dâu rồi.”
16.
Nửa năm sau, tôi và Tiểu Ngô tổ chức đám cưới.
Buổi tối, chúng tôi nằm trên chiếc giường lớn, cô ấy thì thầm trong vòng tay tôi: “Em cảm thấy như đang mơ vậy.”
Tôi lại hôn lên má cô ấy: “Đúng vậy, như một giấc mơ, giấc mơ này anh đã mơ từ lâu, bây giờ cuối cùng cũng trở thành hiện thực.”
“Ý anh là gì?”
“Thực ra, trước đây anh làm việc ở công ty bên cạnh công ty của lão Hoàng…”
Khi làm việc ở đó, tôi được biết cô gái tội nghiệp này luôn bị lão Hoàng lợi dụng nhưng lại không dám nghỉ việc vì áp lực tài chính.
Mỗi lần tôi lên sân thượng hút thuốc, cô ấy đều trốn vào góc khóc thầm.
Rất bất lực, rất đau khổ, bị ức hiếp mà không dám cho gia đình biết.
Thật sự rất đáng thương.
Vì vậy, tôi đã nghỉ việc ở công ty bên cạnh, chuyển sang công ty của lão Hoàng, mục đích là để gây rắc rối cho công ty của ông ta, thay Tiểu Ngô xả giận.
Tất nhiên, việc theo đuổi được Tiểu Ngô là điều tôi mơ ước từ lâu.
“Vậy… vậy tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy, mà tiếp tục nói: “Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, không còn phân biệt anh em nữa. Vài ngày nữa anh sẽ gửi tiền cho bố mẹ vợ, trả nợ số tiền làm ăn năm xưa. Sau đó đón hai ông bà từ Đông Bắc về đây, hai ông bà cũng đã lớn tuổi rồi, cũng nên ở nhà hưởng phúc thôi.”
“Anh… anh sao lại biết rõ chuyện nhà em như vậy?” Cô ấy tròn mắt nhìn tôi với vẻ khó tin, vô cùng đáng yêu.
“Em vẫn chưa nhận ra anh sao?”
Tôi đưa tay, lấy từ tủ đầu giường ra một chiếc hộp nhỏ.
Mở ra là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền là một bông tuyết nhỏ, trong suốt lấp lánh.
Cô ấy nhìn bông tuyết mà ngẩn ngơ, tôi biết, lần này cô ấy chắc chắn sẽ nhớ ra.
Ngoại Truyện:
1. Khâu Cảnh Long:
“Mày suốt ngày lêu lổng, có thể làm việc nghiêm túc ở công ty không?”
“Bố à, con có thể làm việc, nhưng bố đừng sắp xếp cho con đi xem mắt nữa được không.”
“Mẹ mày mất sớm, mày không sớm kết hôn sinh con thì muốn làm gì? Nhanh chóng để nhà họ Khâu có người nối dõi đi.”
Khâu Duệ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì: “Kết hôn cũng phải tìm người mà con thích.”
Khâu Cảnh Long tức giận đập bàn: “Vậy mày không nhanh đi tìm? Nhanh chóng tìm đi. Không tìm được thì mày không được tiêu một xu của tao.”
Ngày hôm sau, Khâu Duệ vào làm việc tại một công ty công nghệ mạng.
2. Ngô Tú Tú:
Ngô Tú Tú nhìn chiếc dây chuyền bông tuyết trước mặt, trong đầu dần hiện lên hình ảnh một cậu bé vụng về.
Đó là con của nhà hàng xóm, nhỏ hơn cô 2 tuổi.
“Em nhìn xem, bông tuyết này đẹp không?”
Cậu bé lau mũi: “Đẹp.”
“Đáng tiếc, nó không giữ được, cầm vào tay là tan chảy.”
“Vậy sau này em tặng chị một bông tuyết không tan nhé?”
“Nói lời phải giữ lời đấy.” Đôi mắt Ngô Tú Tú sáng lên.
"Vậy... vậy nếu em thực sự đưa nó cho chị... chị lấy em nhé?
Trước khi cậu bé có thể tặng cô bông tuyết đó, cả hai gia đình đều rời khỏi thị trấn nhỏ.
Nghe nói họ đều đã đi nơi khác làm ăn.
Ngô Tú Tú không biết gia đình cậu bé thế nào, nhưng bố cô vì kinh doanh không tốt, đã mất nhiều tiền.
Mẹ cô cũng vì lo lắng mà sức khỏe rất kém.
Còn Ngô Tú Tú, sớm đã ra ngoài làm việc kiếm tiền, lời hứa của cậu bé năm xưa, cô đã sớm quên.
3. Lão Hoàng:
“Vợ ơi, anh xin em, em nói cho anh biết, hai người có ngủ với nhau không?”
“Anh nói trước đi, chuyện của anh với nữ nhân viên là thế nào?”
“Thật sự không có mà, thằng Vương Đào nói bậy đấy.”
(XONG)