Chương 6 - Tôm Hùm Và Cú Trả Thù Đầy Kịch Tính
“Nghe rõ chưa! Sáng mai, trong lễ chào cờ, tôi muốn thấy bản kiểm điểm của cậu!”
Sắc mặt Lưu Vĩ hoàn toàn mất hết huyết sắc.
10
Sáng hôm sau, trong lễ chào cờ của trường Nhất Trung, có thêm một tiết mục đặc biệt.
Lưu Vĩ đứng dưới quốc kỳ, tay cầm vài tờ giấy mỏng, mặt trắng bệch như ma.
Bên dưới là hàng nghìn thầy trò toàn trường.
Tôi không đến, nhưng trợ lý Trần của Thẩm Nghiêm đã gửi video trực tiếp cho tôi.
Trong video, giọng Lưu Vĩ run đến nỗi gần như vỡ giọng:
“Kính thưa các thầy cô, các bạn học sinh thân mến, chào mọi người.”
“Tôi tên Lưu Vĩ, hôm nay, tôi đứng ở đây là để gửi đến mọi người, và gửi đến cô Lâm Khê mà tôi đã làm tổn thương, một lời kiểm điểm sâu sắc.”
Mỗi câu cậu ta đọc bên dưới lại xôn xao thêm một phần.
Cậu ta khai toàn bộ quá trình — từ việc vì ghen tị, cấu kết với tài khoản marketing, cắt ghép ác ý, bịa đặt lời nói, đến kích động dư luận.
Đọc đến cuối, cậu ta khóc không thành tiếng.
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
“Tôi không nên lợi dụng sự đồng cảm của mọi người, càng không nên dùng lời lẽ độc ác nhất để công kích một người vô tội.”
“Tôi xin lỗi cô Lâm Khê, xin lỗi nhà trường, xin lỗi cha mẹ tôi…”
Video kết thúc ở đó.
Trợ lý Trần nhắn: “Phu nhân, mọi việc đã xử lý xong.”
“Tiếp theo, nhà trường sẽ xử phạt kỷ luật nặng, hủy tư cách khen thưởng của cậu ta.”
“Còn về tài khoản marketing kia, bộ phận pháp lý đã gửi công văn luật sư, đối phương đã xóa tài khoản.”
Tôi chỉ trả lời một chữ “Tốt”.
Dư luận trên mạng chỉ sau một đêm đã đảo ngược hoàn toàn.
Những kẻ từng chửi tôi thậm tệ, giờ xếp hàng xin lỗi.
Hashtag #Xin lỗi cô Lâm Khê# leo thẳng lên hot search.
Còn Lưu Vĩ, trở thành con chuột chạy qua đường, ai ai cũng phỉ nhổ.
Bạn bè, thầy cô, tất cả đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác lạ.
Cậu ta hoàn toàn, chết theo nghĩa xã hội.
Tôi nhìn những tin nhắn xin lỗi gửi đến, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Thứ tôi muốn, vốn không phải những lời xin lỗi này.
Tôi chỉ muốn những kẻ từng làm hại tôi, cũng phải nếm trải cảm giác bị cả thiên hạ chỉ trích.
11
Tôi nghĩ, chuyện này hẳn đã cho nhà họ Lưu một bài học nhớ đời.
Nhưng tôi vẫn đánh giá thấp sự trơ trẽn của bọn họ.
Lưu Khiết sau mười ngày bị giam giữ, được thả ra.
Việc đầu tiên bà ta làm không phải tự kiểm điểm, mà là dắt theo chồng — một gã đàn ông thô kệch, to lớn — đến thẳng chung cư tôi ở.
Hôm đó tôi tình cờ ở nhà, chuông cửa bị bấm đến vang trời.
Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy Lưu Khiết và chồng.
Trên mặt Lưu Khiết còn nét tiều tụy, nhưng ánh mắt đầy căm hận thì sâu hơn trước.
Gã chồng thì mặt mày hung dữ, tay xách một cái hộp đồ nghề.
Tôi nhíu mày, không mở cửa.
Hai người ở ngoài gào chửi một lúc, thấy tôi không phản ứng, thì bắt đầu cạy khóa.
“Con tiện nhân! Mày ra đây cho tao!”
“Tao biết mày ở trong! Đừng hòng trốn!”
“Hôm nay mà không phá tan cái cửa này, tao không mang họ Vương nữa!”
m thanh khóa cửa bị cạy phá vang lên, tim tôi chợt trầm xuống.
Tôi lập tức gọi điện cho ban quản lý tòa nhà, đồng thời nhắn cho Thẩm Nghiêm:
“Bọn họ tìm tới tận nhà em rồi.”
Điện thoại của anh gần như lập tức gọi lại.
“Đừng sợ, khóa chặt cửa, tôi tới ngay.”
Giọng anh như một liều thuốc trấn tĩnh, khiến trái tim rối loạn của tôi bình ổn lại.
Tôi trốn vào phòng ngủ, khóa trái cửa, còn lấy tủ chặn chặt.
Ngoài phòng khách vang lên một tiếng “ầm” dữ dội, cửa chính đã bị phá.
Tiếng chửi rủa và lục lọi loạn xạ vọng vào.
“Tìm đi! Đồ giá trị chắc chắn giấu không ít!”
“Con tiện nhân này lắm tiền, thể nào cũng có đồ tốt!”
“Được rồi! Đây rồi, vòng cổ đá mắt mèo, chắc chắn đáng giá!”
“Cả cái túi này nữa! Hermes đấy! Giàu rồi, ha ha ha!”
Nghe tiếng cười hả hê của bọn họ, lòng tôi chìm xuống lạnh ngắt.
Bọn họ đến đây, không phải để xin lỗi.
Mà là để cướp.
12
Cánh cửa phòng ngủ bắt đầu rung lắc dữ dội.
“Con tiện nhân! Tao biết mày trốn trong này! Mau mở cửa!”
“Không mở? Tao phá nốt cửa này luôn!”