Chương 2 - Tôi Xuyên Thành Cô Vợ Ồn Ào Của Đại Phản Diện

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thẩm Lâm Châu mặt đen sì, gọi chú Dương lái xe đến chợ đêm Tinh Quang.

Được ăn móng giò hầm nước tương rồi, tôi cảm thấy mình sống lại luôn.

Cắn một miếng, nước sốt vỡ tan trong miệng, mỡ nạc xen kẽ hoàn hảo, thịt mềm mà dai.

Tôi lim dim đôi mắt đầy hạnh phúc:

【Huhu cuối cùng cũng được ăn móng giò hầm rồi!】

【Chân ái của cuộc đời tôi, tôi xin vote cho món này một ngàn điểm!】

【Lâu ngày không gặp, nhớ chết đi được, hôm nay rốt cuộc cũng được “sủng hạnh”!】

Đang ăn say sưa thì cảm thấy có gì đó ấm áp lướt qua khoé miệng.

Thẩm Lâm Châu đứng trước mặt tôi, giúp tôi lau vết nước sốt dính bên mép.

“Thích đến vậy sao?”

Tôi gật đầu lia lịa, hoàn toàn quên mất hình tượng mỹ nhân lạnh lùng của mình.

Sắc mặt anh cuối cùng cũng dịu xuống:

“Thích ăn thì lần sau bảo dì Lưu làm, không cần phải chịu đựng như vậy.”

【Aaaa! Đây chính là cuộc sống của phu nhân hào môn sao? Tôi tới rồi đây!】

Anh chầm chậm tiến lại gần, gương mặt điển trai phóng đại ngay trước mắt, khiến tôi cảm thấy tim đập loạn lên.

Thật sự muốn xỉu!

“Giang Vãn,” Thẩm Lâm Châu bất ngờ bóp cằm tôi, ánh mắt nguy hiểm, “Trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”

Miệng tôi vẫn còn nhét đầy móng giò, ú ớ đáp:

“Ưm… tất nhiên là đang nghĩ đến móng giò rồi…”

【Dạo này Thẩm Lâm Châu sao kỳ lạ thế nhỉ? Không phải anh ấy rất ghét tôi sao?】

Sắc mặt Thẩm Lâm Châu bỗng nhiên cứng lại, anh buông tay ra, khẽ ho một tiếng:

“Về nhà.”

Về đến nhà, tôi thấy Thẩm Chu Niên đang ngồi ở phòng khách làm bài tập.

Thấy chúng tôi về, thằng bé không thèm nhìn tôi một cái.

Tôi biết nó vẫn còn giận, liền nhét luôn miếng móng giò vào miệng nó.

“Con trai ngoan, ngon không?”

“Ưm… đồ đàn bà xấu xa! Con không ăn đâu!”

Xem ra thằng bé thật sự rất ghét nguyên chủ, ghét đến tận xương tuỷ.

Thẩm Lâm Châu thấy cảnh này thì sắc mặt lại tối sầm:

“Thẩm Chu Niên, xin lỗi mẹ con đi.”

“Không muốn!”

Tôi nhìn bé con ngoan ngoãn trước mặt, trong lòng vừa tiếc nuối vừa xót xa:

【Cục cưng đáng yêu quá trời, tiếc là lại là con trai của phản diện, sau này chắc chắn sẽ bị nam chính “xử lý” mất.】

【Hình như còn vì gây chuyện mà bị nữ chính mắng cho một trận, từ đó mới trở nên ngoan ngoãn.】

Thẩm Chu Niên đột nhiên trợn to mắt, khuôn mặt nhỏ tái mét:

“Cô… cô nói gì cơ?”

Tôi ngơ ngác:

“Tôi có nói gì đâu mà?”

【Ủa? Sao cục cưng lại làm ra vẻ mặt đó? Không lẽ móng giò không hợp khẩu vị hả?】

Thẩm Lâm Châu bỗng nhiên bế thốc Thẩm Chu Niên lên:

“Không còn sớm nữa, con nít nên đi ngủ rồi.”

Đợi hai cha con lên lầu xong, tôi sung sướng nằm ườn ra sofa lướt điện thoại.

【He he, hôm nay chồng không đi tìm nữ chính, xem ra sức hút của mình vẫn còn ghê gớm lắm đây~】

Bỗng điện thoại hiện ra một tin nhắn:

【Cô Giang, tài liệu điều tra mà cô yêu cầu đã được gửi vào hòm thư.】

Tôi ngơ cả người:

【Tài liệu điều tra gì vậy trời?】

Vừa mở email ra xem, tôi suýt thì phun nước mũi — là phốt của nữ chính Lâm Tịch!

【Vãi chưởng! Nguyên chủ thuê người điều tra nữ chính hả? Quá ác độc luôn rồi đó!】

Hệ thống lập tức nhảy ra:

【Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt tuyến cốt truyện ẩn! Hãy dùng những tài liệu này khiến Lâm Tịch thân bại danh liệt!】

Tay tôi run lên, làm rơi cả điện thoại xuống đất.

【Tiêu rồi tiêu rồi! Nếu Thẩm Lâm Châu biết được, chắc chắn tôi chết không toàn thây mất!】

Đúng lúc ấy, phía sau truyền đến giọng nói lạnh tanh của Thẩm Lâm Châu:

“Giang Vãn, em đang xem gì vậy?”

Tôi giật bắn mình, cuống cuồng tắt màn hình điện thoại:

“Không… không có gì đâu…”

Anh cúi người nhặt điện thoại lên, đúng lúc màn hình sáng lên, hiển thị đoạn tin nhắn giữa tôi và người điều tra.

Không khí đông cứng lại chỉ trong một giây.

“Giải thích.” Giọng Thẩm Lâm Châu lạnh đến mức khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Tôi nhanh trí ôm chặt lấy cái eo chó săn của anh ấy:

“Chồng ơi! Em sai rồi!{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}Chẳng qua là vì em yêu anh quá, sợ bị người phụ nữ khác cướp mất anh thôi!”

【Cứu tôi với! Lần này chắc chết chắc rồi!】

Không ngờ là — Thẩm Lâm Châu lại khẽ bật cười.

Anh nâng cằm tôi lên, khẽ hỏi:

“Ghen à?”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc:

“Ừm ừm ừm!”

【Gì vậy trời? Không phải Thẩm Lâm Châu lẽ ra phải nổi giận, lạnh lùng phũ phàng rồi chạy đi tìm nữ chính sao?】

Theo nguyên tác thì lúc này anh ta phải giận tím mặt, lạnh lùng dằn vặt tôi, rồi quay sang dỗ dành Lâm Tịch mới đúng.

Nhưng không — anh chẳng làm vậy. Ngược lại, anh ghé sát tai tôi, thì thầm một cách đầy nguy hiểm:

“Nếu em để ý tôi như vậy…

Tối nay chúng ta làm chuyện khác nhé?”

Nói xong, anh ta bế ngang tôi lên luôn!

Tôi hoảng loạn giãy dụa:

“Đợi đã! Em còn chưa tắm mà!”

Thẩm Lâm Châu dừng bước, nhếch môi cười như không cười nhìn tôi:

“Vừa hay, tắm cùng nhau.”

【A a a a! Câu gì mà quá sức gợi cảm thế này!】

【Không phải bảo phản diện này là kiểu lạnh lùng kín đáo sao? Giờ sao lại thành kiểu chủ động lồ lộ thế này?!】

Trong phòng tắm hơi nước mịt mù, tôi co rúm trong góc run lẩy bẩy:

“Cái… cái đó… để em tự làm là được rồi…”

Thẩm Lâm Châu thong thả cởi từng chiếc cúc áo sơ mi:

“Sao thế, chẳng phải ban nãy còn nói rất yêu tôi sao?”

【Cứu mạng! Ai chịu nổi cảnh này chứ!】

Hệ thống nhảy ra:

【Tôi nghi ngờ anh ta cố ý trêu chọc cô, nhưng tôi không có chứng cứ.】

Ngay lúc tôi sắp ngất đến nơi, bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” —

Cửa phòng tắm bị đẩy bật mở, Thẩm Chu Niên ôm gối nhỏ đứng ở cửa:

“Bố ơi! Con sợ! Con muốn ngủ cùng bố!”

Tôi như được đặc xá, lập tức lao tới ôm cục cưng vào lòng:

“Mẹ ngủ với con nha!”

Thẩm Lâm Châu mặt tối sầm, nhìn hai mẹ con chúng tôi, nghiến răng:

“Thẩm – Chu – Niên!”

Tối đó, ba người chúng tôi chen chúc ngủ trên một chiếc giường.

Thẩm Chu Niên nằm giữa, nhỏ giọng hỏi tôi:

“Mẹ thật sự cảm thấy con đáng yêu sao?”

Tôi sững người:

【Sao nhóc này lại biết tôi nghĩ gì?!】

Thẩm Lâm Châu bỗng lên tiếng:

“Ngủ đi.”

Trong bóng tối, tôi cảm giác có một bàn tay to lặng lẽ nắm lấy tay mình.

Tim tôi đập loạn lên.

【Không lẽ… cả hai người họ đều nghe được tiếng lòng của tôi?!】

Tôi cứ thế bị hai cha con họ ôm ngủ cả đêm.

Sáng tỉnh dậy, tôi nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên từ phòng khách.

Trong phòng khách, Lâm Tịch rưng rưng nước mắt, dáng vẻ đáng thương:

Lâm Châu, hôm qua tiệc rượu là do Giang tiểu thư vô tình, anh đừng trách cô ấy, tất cả là lỗi của em, em bất cẩn nên mới để rượu đỏ đổ lên người…”

Tôi đang định lên tiếng giải thích, thì nghe Thẩm Lâm Châu lạnh nhạt nói một câu:

“Ừ, lần sau cẩn thận một chút.”

【!! Gì vậy trời? Sao chồng lại không theo đúng tình tiết? Chẳng lẽ… vẫn chưa đến đoạn anh ấy rung động với nữ chính à?】

【Nhưng đến khi anh ấy thật sự yêu nữ chính, chắc tôi – vai pháo hôi này – sẽ bị ngược đến rời khỏi thế giới mất thôi.】

Lâm Châu… anh vẫn còn trách em sao? Chuyện năm xưa… em thật sự có nỗi khổ tâm…”

Tôi liếc nhìn Thẩm Lâm Châu. Theo nguyên tác, năm đó nữ chính đã bỏ rơi anh để đi theo nam chính Cố Yến Thần, khiến anh tổn thương sâu sắc.

Sau đó nguyên chủ nhân lúc anh đau lòng đã hạ thuốc, rồi thuận theo thành vợ chồng, sinh ra Thẩm Chu Niên.

Nhưng trong mối quan hệ ấy, Thẩm Lâm Châu vẫn luôn là người bị bỏ lại phía sau, bị nữ chính làm tổn thương lần này đến lần khác.

Tôi không kìm được đưa tay nắm lấy tay anh.

【Thẩm Lâm Châu, kiếp này tôi sẽ không để cô ta làm anh đau lòng nữa.】

【Tôi sẽ yêu anh thật tốt trong khoảng thời gian ít ỏi này, ít nhất… để anh không còn vì cô ta mà dày vò bản thân. Tất nhiên, là vì thẻ đen nữa.】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)