Chương 1 - Tôi Trở Về Để Đòi Lại Danh Dự
Tại đại hội thưởng trà của gia tộc, tôi công khai thừa nhận mình là một kẻ vô dụng trong việc thưởng trà.
Tôi tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Bạch, từ bỏ quyền thừa kế.
Ba tức đến run cả người, chỉ thẳng mặt tôi mắng:
“Con điên rồi sao!”
Vị hôn phu của tôi – Phó Lăng Dật – ôm lấy cô gái giả mạo yếu đuối trong lòng là Bạch Lộ Lộ, giận dữ nói:
“Bạch Thanh Trúc, không chịu nổi thua cuộc thì đừng chơi! Giờ ra nông nỗi này, đúng là làm mất mặt nhà họ Phó chúng tôi!”
Chỉ có tôi là biết, tôi không hề điên.
Ở kiếp trước, chính tại hội thưởng trà định đoạt quyền thừa kế này, tôi đã bị bọn họ liên thủ đóng đinh trên cột nhục.
Mỗi cảm nhận về trà mà tôi nếm ra, đều bị Bạch Lộ Lộ nói ra trước một bước.
Tôi không ngừng cố chứng minh bản thân, nhưng hết lần này đến lần khác bị cô ta vả mặt trước đám đông.
Cô ta trở thành “tiên trà” danh xứng với thực.
Còn tôi, chỉ là một kẻ tấu hài không biết xấu hổ.
Cuối cùng, tôi sụp đổ tinh thần, chạy khỏi nhà, bị fan của Bạch Lộ Lộ lái xe đâm chết.
Không ai đến nhận xác tôi…
Lần nữa mở mắt, tôi trở lại thời điểm được nhà họ Bạch đón về, đúng hôm diễn ra buổi thưởng trà gia tộc đầu tiên.
…
“Chị, sao sắc mặt chị khó coi vậy?”
Giọng quan tâm của Bạch Lộ Lộ kéo tôi về hiện thực.
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của cô ta, lòng lạnh như băng.
Tôi hít sâu một hơi, đè nén sát ý đang dâng lên.
“Không sao, chắc hơi hồi hộp.”
Tôi nhìn quanh một vòng, nơi này là phòng thưởng trà cổ kính của nhà họ Bạch.
Hương trà Kim Quân Mi đậm đà lan tỏa trong không khí, tràn vào mũi.
Tất cả đều quen thuộc đến rợn người.
Tôi nhận ra khung cảnh này.
Chính là ngày mà kiếp trước Bạch Lộ Lộ lần đầu khoe tài thưởng trà trước mặt dòng họ Bạch.
Cũng là khởi đầu của cơn ác mộng đời tôi.
“Lộ Lộ, thế nào rồi?”
Mẹ hiền từ hỏi cô ta trước.
Cô ta nhẹ nhàng liếc mắt, cười thẹn thùng.
“Mẹ ơi, con không dám chắc… chỉ cảm thấy trà này được hái lúc 5 giờ sáng, còn mang theo sương.”
“Nhiệt độ nước pha hình như cao hơn một độ, khiến hương hoa quả hơi bị nén lại.”
“Tiền vị là hương mật, trung vị chuyển thành hương hoa, hậu vị mang theo chút thơm nhẹ của khoai lang, hậu vị ngọt sâu, dư hương kéo dài…”
Từng lời cô ta nói ra, đều giống hệt với cảm nhận tôi vừa mới hình thành trong lòng.
Không lệch một chữ!
Kiếp trước, tôi nghe xong thì kinh ngạc đến mức buột miệng hỏi:
“Sao cô biết được?”
Nhưng kiếp này, tôi chỉ lặng lẽ nhìn cô ta diễn kịch.
“Thật thần kỳ! Cứ như tiên trà hạ phàm vậy!”
“Không hổ là con gái nhà họ Bạch, thiên phú đúng là tuyệt vời!”
Tiếng tán thưởng vang dội khắp phòng.
Phó Lăng Dật là người đầu tiên đứng dậy vỗ tay, ánh mắt nhìn Bạch Lộ Lộ đầy say mê và tự hào không che giấu.
“Lộ Lộ, em thật tuyệt vời! Em sinh ra là để sống cùng trà đạo!”
Anh ta quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Bạch Thanh Trúc, nhìn em gái cô kìa, rồi nhìn lại chính cô đi.
Cũng là thưởng trà, sao cô lại chẳng nói nổi một câu?”
Ba tôi cũng nhíu mày, lắc đầu thất vọng.
“Thanh Trúc, ba biết con mới trở về, chưa quen nếp sinh hoạt. Nhưng Lộ Lộ nhỏ hơn con, mà thiên phú lại cao hơn nhiều. Là chị, con nên vui mừng cho em mình mới phải.”
Mẹ thì nắm chặt tay Bạch Lộ Lộ, trách móc tôi bằng giọng đầy xót xa:
“Thanh Trúc, con đừng cứ trưng cái mặt lạnh như thế, sẽ làm em sợ đó. Cùng là người một nhà, đừng nhỏ nhen như vậy. Chỉ vì em con giỏi hơn mà đã không chịu nổi?”
Tất cả bọn họ, ai cũng đứng về phía Bạch Lộ Lộ như một lẽ đương nhiên.
Họ cho rằng tôi – cô con gái ruột đột ngột trở về – không bằng đứa con gái giả mà họ đã nuôi nấng, bồi dưỡng suốt hai mươi năm.
Nhưng tôi sẽ không còn vì uất ức mà rơi nước mắt nữa.
Tôi nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của mọi người, mỉm cười nhàn nhạt:
“Nói xong chưa?”
“Nói xong rồi, thì đến lượt tôi.”
Sự bình tĩnh của tôi dường như khiến cả đám sửng sốt.
Phó Lăng Dật càng cau mày chặt hơn:
“Cô còn muốn nói gì nữa? Chẳng lẽ cô cho rằng mình nếm chuẩn hơn Lộ Lộ?”
“Có chuẩn hay không, thử rồi mới biết.” – tôi đáp thản nhiên.
Tôi nhìn về phía ba mình: