Chương 8 - Tôi Tỏ Tình Lần Thứ Một Trăm Ở Địa Phủ

Dù sao thì, tuyển chọn Mạnh Bà là một sự kiện trọng đại cả trăm năm mới có một lần.

Phó Tư Ngôn, đương nhiên cũng nghe được.

Hôm đó, anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi.

Bàn tay từng bị lửa âm phủ thiêu rụi giờ đã gần khỏi hẳn, chỉ còn lại vết sẹo dữ tợn, trông như một con rết đen đúa bám chặt trên mu bàn tay.

Mắt anh đỏ ngầu, nhìn tôi chằm chằm không chớp.

“A Dao, tại sao em lại muốn tranh cử làm Mạnh Bà?”

Tôi đang sắp xếp hồ sơ ứng tuyển, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

“Muốn làm quan thì sao? Không được à?”

“Em có biết làm Mạnh Bà nghĩa là gì không?”

Anh ta bước lên một bước, giọng gấp gáp.

“Biết chứ. Công chức cấp cao địa phủ, đãi ngộ tốt, công việc ổn định.”

Tôi hờ hững đáp.

“Mạnh Bà phải đứng ở đầu cầu Nại Hà, ngày này qua tháng nọ, năm này sang năm khác nấu canh suốt 500 năm!”

Phó Tư Ngôn gần như gào lên.

“Phải đợi đến khi có người thay thế mới được nghỉ!”

“Và một khi trở thành Mạnh Bà, sẽ không bao giờ còn cơ hội đầu thai nữa!”

Mỗi lời anh nói như búa giáng thẳng vào tim.

Cuối cùng, tôi cũng ngẩng đầu lên, nhìn anh.

“Ồ, vậy à?”

“Làm Mạnh Bà thì sao?”

Tôi hất tay anh ra khi anh theo phản xạ định nắm lấy tay tôi, rồi hỏi ngược lại:

“Công việc biên chế, lương gấp đôi, mỗi ngày ngoài việc nấu canh thì chỉ cần ngồi hóng chuyện, ngắm ma hồn qua lại, không phải làm gì cả.”

“Quan trọng nhất là…”

Tôi dừng lại một chút, khóe môi cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý:

“Không phải kết hôn, không phải sinh con, chẳng phải tốt hơn là đi đầu thai rồi làm người, để khổ sở lại từ đầu sao?”

Máu trên mặt Phó Tư Ngôn từng chút từng chút một rút hết, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Vậy… còn anh thì sao?”

Phải mất rất lâu anh mới cắn răng thốt ra một câu ấy.

Giọng anh nhẹ bẫng, đầy bất lực và tuyệt vọng.

“Tôi thì sao?”

Tôi bật cười.

“Tôi mặc kệ anh thì sao.”

Ngày hôm đó, Phó Tư Ngôn đứng trước cửa phòng tôi suốt một ngày một đêm, nhưng vẫn không thể ngăn được tôi.

Cuộc tuyển chọn Mạnh Bà diễn ra thuận lợi ngoài mong đợi.

Tôi… đã trúng tuyển.

Hôm làm lễ bàn giao, Mạnh Bà tiền nhiệm cười đến mức không khép miệng được.

Bà nắm tay tôi, nước mắt rưng rưng.

“Con bé ngoan, bà đây sớm đã nhìn ra con không phải người tầm thường!”

“Sau này nhất định sẽ làm quan lớn hơn cả bà nữa!”

Bà lảm nhảm mãi không thôi, đầy vẻ vui mừng và mãn nguyện.

Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay bà, cười rạng rỡ:

“Mạnh Bà bà, ánh mắt bà đúng là tinh tường nhất địa phủ.”

Bà hài lòng gật đầu, rồi trịnh trọng trao cho tôi chiếc muỗng nấu canh to đùng đã dùng suốt mấy trăm năm qua.

“Từ nay, cầu Nại Hà và nồi canh Mạnh Bà… giao lại cho con.”

“Làm cho tốt, đừng để các hồn ma mang theo hối tiếc lên đường.”

Tôi nhận lấy muỗng canh, cảm giác nặng tay nhưng cũng đầy trách nhiệm.

“Bà cứ yên tâm.”

Tiễn Mạnh Bà cũ lên đường nghỉ hưu, tôi chính thức nhậm chức.

Làm Mạnh Bà… thoải mái hơn tôi tưởng.

Chỉ là, Phó Tư Ngôn vẫn thường đứng không xa nơi tôi làm việc, lặng lẽ nhìn tôi.

Anh không nói gì, cũng không tới gần, chỉ đứng nhìn như thế — ngày này qua ngày khác.

Cho đến một ngày, tiếng khóc xé lòng vang lên, phá vỡ sự yên bình của cầu Nại Hà.

“Tư Ngôn!”

Tôi lập tức ngẩng đầu.

Chỉ thấy một nữ quỷ mặc hồng y lộng lẫy, lảo đảo lao về phía Phó Tư Ngôn.

Nguyễn Linh giống như hóa điên, nhào tới ôm chặt lấy anh từ phía trước.

“Tư Ngôn! Ở nhân gian em chờ anh lâu lắm rồi, sao anh không đến tìm em?!”

“Anh nói sẽ tìm cho em một gia đình tốt… nhưng cái nhà đó toàn là bọn điên! Ngày nào cũng đánh em, chửi em, bắt em làm việc quần quật, em còn chưa đến ba mươi tuổi đã bị hành đến chết rồi!”

Cô ta ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, nhìn anh bằng ánh mắt mong mỏi.

Tôi nhướng mày, khoanh tay đứng nhìn, tỏ rõ thái độ “đang hóng drama”.

Phó Tư Ngôn cứng người lại khi Nguyễn Linh ôm lấy mình.

Anh từ từ nâng tay lên, nhưng không phải để ôm lại hay lau nước mắt cho cô ta.

Mà là — đẩy ra!

Lực đẩy rất mạnh, khiến Nguyễn Linh lảo đảo mấy bước, suýt ngã nhào xuống đất.

“Đừng chạm vào tôi.”

Giọng Phó Tư Ngôn lạnh như băng giá.

“Chuyện năm xưa, tôi đã biết hết rồi.”

“Nếu không phải cô âm mưu tính toán, tôi và A Dao đã không bỏ lỡ nhau! Sẽ không ra nông nỗi này!”

Do sự xuất hiện của Nguyễn Linh làm rối loạn trật tự cầu Nại Hà, Diêm Vương đã gọi cả ba chúng tôi đến.

“Tạ Dao, bây giờ để ta cho con thấy toàn bộ sự thật. Sau khi xem xong, con có quyền quyết định: ở lại hay đi đầu thai.”

Diêm Vương phất tay một cái, chuỗi ký ức lập tức ùa về trong đầu tôi.

Thì ra, Nguyễn Linh từ đầu đến cuối vẫn luôn dây dưa với Phó Tư Ngôn, giả vờ trong sáng ngây thơ để lừa dối tất cả chúng tôi.

Cô ta còn từng uy hiếp anh: nếu anh dám ở bên tôi, cô ta sẽ cho người hủy hoại tôi.

Phó Tư Ngôn không còn cách nào khác, buộc phải đồng ý yêu đương với cô ta. Nhưng mỗi khi thấy tôi đau lòng, anh lại khổ sở vô cùng.

Ngày tai nạn xảy ra, anh vốn định chia tay với Nguyễn Linh, nhưng lại bị tai nạn xe bất ngờ cướp đi mạng sống.

Còn Nguyễn Linh, lúc nguy hiểm, theo bản năng kéo anh ra chắn cho mình!

Tất cả sự thật cuối cùng cũng được phơi bày.

Sau khi gặp lại cô ta dưới địa phủ, Phó Tư Ngôn sợ cô ta lại làm tổn thương tôi lần nữa, nên mới lấy cớ dùng công đức giúp cô ta đầu thai để đẩy cô ta đi nhanh chóng.

Còn mấy lời đồn rằng họ sắp luân hồi cùng nhau — tất cả đều là do Nguyễn Linh tự tung ra!

Tôi mở mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt tha thiết của Phó Tư Ngôn.

Người từng là “ánh trăng trắng” đã mất của tôi suốt năm năm.

“Tạ Dao, con vẫn còn hai lựa chọn: ở lại, hoặc đầu thai.” – Diêm Vương nói.

Lần này, tôi vẫn không hề do dự:

“Con chọn… ở lại.”

Dù tôi đã biết hết mọi chuyện, nhưng tổn thương mà Phó Tư Ngôn từng gây ra — không thể xóa nhòa.

Gương mặt anh lúc đó lộ rõ tuyệt vọng — anh hiểu, Tạ Dao của ngày xưa… đã không còn nữa.

Còn Nguyễn Linh, vì tội lỗi chồng chất, bị đày vào súc sinh đạo, không còn đủ tư cách làm người.

Kể từ ngày hôm đó, ở địa phủ bắt đầu lan truyền một trò cá cược.

“Cược xem bao giờ Mạnh Bà tha thứ cho người đàn ông cứ đứng mãi bên cầu Nại Hà.”