Chương 5 - Tôi tỉnh dậy giữa ngọt ngào và phản bội
Anh ho nhẹ: “Cho con một trăm triệu, thích gì thì tự mua.”
Nhạc Nhạc vui vẻ nhận thẻ, rồi lại do dự: “Không được! Con là trẻ con, không thể cầm nhiều tiền vậy.”
“Ba giữ giúp con đi, chờ con đậu Đại học Stanford rồi hãy đưa con!”
Chu Đình Huân từ trước đến nay chưa từng lấy lại quà đã tặng, đành đưa luôn thẻ đen cho tôi.
“Em là người lớn, tiêu hết một trăm triệu này đi.”
“Còn tiền của Nhạc Nhạc, anh sẽ tự mở sổ tiết kiệm riêng.”
Tôi bình thản nhận lấy, không phải vì tham tiền của anh.
Mà bởi vì, tập đoàn Chu thị vốn có phần cổ phần của nhà tôi.
May mắn năm đó ba tôi ngăn cản tôi cưới Cố Vân Thâm, chỉ cho tôi một phần tiền nhỏ.
Còn lại cổ phần, trang viên… đều giao cho Chu Đình Huân giữ hộ.
Thế nên dù tôi là một “người chết bị xóa hộ khẩu”, tôi vẫn có tiền.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho Cố Vân Thâm, hay từ bỏ tài sản của mình.
Tôi suy nghĩ một lát, cho trợ lý đi làm lại hộ khẩu và tra soát tài sản.
Đồng thời giao bản ghi âm Giang Mi tự nhận mưu sát cho luật sư, trực tiếp khởi kiện.
Chu Đình Huân rất ủng hộ tôi, còn nhiều lần đề nghị dùng thế lực ép tòa xử nặng Cố Vân Thâm.
Nhưng tôi chỉ lắc đầu: “Tôi muốn làm theo pháp luật, xử sao thì xử.”
Anh tôn trọng quyết định của tôi, còn đích thân đưa tôi đến tòa.
Cố Vân Thâm xuất hiện, tiều tụy đến mức biến dạng, co rúm lại trong bộ vest như kẻ thất thế.
Vừa nhìn thấy tôi, hắn đã rơi nước mắt: “A Vũ!”
“A Vũ, anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi.”
“Mọi chuyện đều do Giang Mi làm, em là người vợ anh yêu suốt mười năm, sao anh có thể muốn giết em được chứ?”
“Tiền của em chính là tiền của anh, anh cần gì phải giết em?”
“Huống hồ em đối xử với anh tốt như thế, một mình nuôi hai đứa con, anh lấy đâu ra động cơ giết người?”
“Đừng để người khác lừa em nữa, A Vũ, người yêu em nhất vẫn luôn là Vân Thâm anh đây!”
Tôi suýt nữa trợn trắng mắt vì ngán ngẩm.
Anh ta đúng là diễn giỏi, diễn đến mức cả phiên tòa cũng cứng đờ.
Giang Mi cũng không chịu kém, xông đến “chó cắn chó”:
“Nói bậy!”
“Rõ ràng là anh xúi giục tôi hại cô ấy, còn dùng tình cảm lừa dối tôi!”
“Nếu không vì anh, tôi với A Vũ là bạn thân từ nhỏ, sao tôi lại làm thế?”
Cô ta quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy vội vã:
“A Vũ, cậu phải tin tôi, tất cả đều do anh ta ép!”
“Chúng ta là bạn thân mà, phụ nữ với nhau sao lại làm khó nhau? Mọi lỗi lầm đều là do đàn ông!”
“Tôi căn bản không hề muốn giết cậu!”
Tôi thật sự quá đau đầu.
Hai con chó, một đực một cái, kêu gào om sòm khiến người ta phát bực.
Tôi ra hiệu cho trợ lý mở đoạn ghi âm.
Trong phòng vang lên giọng Giang Mi, rõ ràng không thể chối cãi:
“Tai nạn năm năm trước, chính là do ông chồng yêu quý của cô bày mưu!”
“Vì muốn thừa kế tài sản của cô, rồi cưới tôi về làm vợ danh chính ngôn thuận!”
Cả tòa án lập tức im phăng phắc.
Không ai ngờ với bằng chứng rành rành như thế mà hai người họ vẫn cố gắng biện bạch.
Chủ tọa cau mày, không cho họ tiếp tục làm loạn, bắt đầu tuyên án:
“Cố Vân Thâm, Giang Mi – tội cố ý giết người không thành, phạt tù mười lăm năm.”
Tôi lạnh lùng nhìn hai kẻ kia khóc lóc thảm thiết, trong lòng không còn chút gợn sóng.
Tôi không ngờ Cố Vân Thâm cũng khá giỏi, chẳng những tranh được án treo mà còn xin được tại ngoại một ngày.
Hắn vừa ra khỏi trại tạm giam, việc đầu tiên là đến tìm tôi.
Hắn quỳ ngay trước mặt tôi, tỏ vẻ ăn năn:
“A Vũ, anh sai rồi.”
“Em không biết năm năm qua anh sống khổ thế nào đâu…”
“Anh không hề yêu Giang Mi, anh chỉ thương cho hai đứa nhỏ không ai chăm sóc…”
“Anh chỉ xem cô ta là bảo mẫu, em mới là người vợ duy nhất trong lòng anh!”
Tôi suýt cười khẩy, thật sự không muốn nói chuyện.
Nhưng hắn lại nhìn thấy Nhạc Nhạc đứng sau lưng tôi, liền lập tức tỏ ra ân cần:
“Nhạc Nhạc, đến với ba nào!”
“Chú xấu kia có bắt nạt con không? Chú ấy không phải cha ruột, không thể thương con thật lòng đâu.”
“Nếu con nhớ ba, hãy khuyên mẹ tha thứ cho ba nhé?”
“Mình đuổi dì Giang Mi đi, cả nhà bốn người mình lại sống hạnh phúc!”
Nhạc Nhạc sợ hãi lắc đầu liên tục:
“Không cần.”
“Chú không phải ba con, chú là ba của Hoan Hoan, là chồng của dì xấu.”
ĐỌC TIẾP :