Chương 2 - Tôi Thuê Anh Giết Tôi Nhưng Anh Lại Khiến Tôi Muốn Sống
4
Sau khi bác sĩ khám xong toàn bộ.
Đơn Quyết mới “tỉnh lại”.
Tôi ngồi trên xe lăn, bảo vệ đẩy tôi vào.
Khuôn mặt Đơn Quyết sắc nét, đường quai hàm rõ ràng, đôi mắt long lanh đẹp không tưởng, nhưng ánh nhìn lại lạnh lùng xa cách.
Tôi đưa hóa đơn cho anh.
“Chi phí sửa xe và tiền viện phí đều ở đây, khi nào khỏi thì rời đi, nhớ trả đủ cho quản gia.”
Đơn Quyết nhận lấy tờ giấy, im lặng một lúc.
Hàng mi cụp xuống, che đi vẻ xa cách, anh mở miệng đầy áy náy.
“Nói thật là… tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi đang bị kẻ thù truy sát. Cô có thể cho tôi ở lại không? Tôi làm gì cũng được.”
“Làm gì cũng được?”
Ánh mắt tôi không kiêng dè mà lướt qua người anh.
Bị tôi nhìn đến mức không chịu nổi, Đơn Quyết cụp dần mắt xuống.
Tôi nắm lấy cằm anh, ép anh ngẩng đầu lên.
Ngón tay cái vuốt nhẹ khóe môi anh đầy khiêu khích.
“Trông cứng rắn thế này, mà môi lại mềm vậy. Tôi đang thiếu người sưởi ấm giường, anh có muốn làm không?”
Đôi mắt Đơn Quyết khẽ mở to, trong ánh nhìn sáng màu thấp thoáng cơn giận.
Vành tai anh hơi ửng đỏ, ngoảnh đầu đi chỗ khác.
Lạnh lùng nói: “Tôi… không làm được.”
“Không làm thì cút.”
Tôi buông lời nhẹ tênh, Đơn Quyết ngẩng đầu lên, hơi sững sờ.
“Tôi… thể lực tôi rất tốt, đánh nhau cũng được, tôi có thể làm vệ sĩ.”
Anh ngước mắt nhìn tôi.
Tôi ra hiệu bằng mắt cho vệ sĩ.
Vệ sĩ lập tức xông tới, kéo Đơn Quyết dậy, ra tay cực nhanh.
Đơn Quyết chống đỡ không kịp, đành phải phản công lại.
Nhưng vì muốn giấu thân phận thật, anh không dám dùng hết sức.
Thế nên cuối cùng, dù vệ sĩ bị thương, vẫn bị tôi đuổi ra ngoài.
Đơn Quyết nằm trên đất.
Trong mắt thấp thoáng sát ý khó nhận ra.
Tôi bước tới.
Từ trên cao cúi nhìn anh.
“Chúc mừng, anh đã vượt qua bài kiểm tra khắt khe nhất với vệ sĩ của tôi. Nhưng mà…”
Tôi giẫm chân lên ngực anh ta, từ từ trượt xuống dưới.
Ngón chân móc vào cạp quần của anh.
“Lúc nãy anh từ chối tôi, nên những ngày sau này… e là sẽ không dễ chịu đâu đấy.”
Mũi chân tôi hơi ấn mạnh, hơi thở của Đơn Quyết lập tức trở nên dồn dập.
Tôi rút chân về.
Khâu kiểm tra hàng kết thúc hoàn hảo.
Tuyệt vời.
Tôi ngồi lại vào xe lăn: “Đừng ngạc nhiên, cơ thể tôi yếu, đi vài bước là mệt. Giờ thì, đẩy tôi về phòng đi.”
Đơn Quyết bò dậy từ dưới đất, lau vết máu nơi khóe miệng.
Khom người, lặng lẽ đẩy tôi về.
4
Trời biết đất biết.
Tôi sao nỡ đánh anh ta thật chứ.
Chỉ là muốn anh ta tin rằng—
Họ Giang ở Hoa quốc là một gia tộc quyền thế lẫy lừng, mà tôi là tam tiểu thư nhà họ Giang, thì không dễ tiếp cận chút nào.
Nhưng Đơn Quyết vẫn luôn cố gắng tìm cơ hội ra tay.
Ban ngày, biệt thự luôn có vệ sĩ canh gác, anh ta khó mà ra tay rồi rút lui an toàn.
Thế nên, anh ta chọn đêm tối.
Mà lần này, anh thực sự chui vào hang sói rồi.
Nửa đêm.
Khóa cửa phòng bị bẻ bằng dây thép.
Tuy bên ngoài tôi đóng vai tam tiểu thư bệnh tật nhà họ Giang,
Nhưng thực tế, tôi cũng là một sát thủ.
Chỉ là rất hiếm khi ra tay.
Thế nên, khi Đơn Quyết đến gần, tôi đã sớm phát hiện.
Kể cả tiếng cò súng giảm thanh đang lên đạn, tôi cũng nghe rõ.
Tôi cố tình trở mình, váy ngủ kéo lên tận gốc đùi.
Mép giường lõm xuống, Đơn Quyết quỳ một chân bên mép giường.
Tôi cảm nhận được họng súng chỉ cách trán mình vài centimet.
Và nó đang dần dịch xuống cổ tôi.
Anh ta dừng lại.
Súng được rút về.
Ồ, quên mất, tối nay tôi mặc váy ngủ cổ rộng.
Tư thế ngủ lại chẳng đoan trang gì.
Không lẽ… xấu hổ rồi?
Tôi xoay người, khuỷu tay “vô tình” đụng trúng đùi Đơn Quyết.
Tôi giả vờ mới tỉnh, dụi mắt.
Giọng mơ màng, dính dính:
“Ừm? Đơn Quyết, sao anh lại ở đây? Nghĩ thông rồi à?”
Đơn Quyết lập tức rút súng về, vẻ lạnh lùng trong mắt tan biến trong tích tắc.
Tôi không cho anh cơ hội giải thích.
Vươn tay ôm cổ anh, hai chân quấn lấy người anh.
Anh bị tôi kéo ngã xuống giường.
Tôi úp mặt vào cổ anh, thổi khí mơ màng:
“Sớm như thế này thì tốt biết mấy, không bị đánh, không phải chịu khổ, mỗi ngày chỉ cần nằm đúng vị trí của mình là được rồi.”
“Cô—”
Tôi chuẩn xác bịt miệng anh lại bằng một nụ hôn cưỡng ép.
Môi anh lạnh lạnh, mềm mềm.
Cắn nhẹ một cái còn có thể nghe thấy tiếng thở khẽ thoát ra.
Cơ ngực anh dán chặt vào ngực tôi, hơi nóng xuyên qua hai lớp vải mỏng lan đến tận da thịt.
Anh vẫn đang mặc bộ đồ ngủ đồng phục của vệ sĩ – thật ra chỉ có anh là được phát loại vải lụa mỏng trong suốt như thế.
Đơn Quyết ngượng ngùng giãy giụa: “Buông tôi ra!”
Tôi siết anh thật chặt, môi lướt qua cổ anh.
Cơ thể anh lập tức cứng đờ.
Thắt lưng anh có thứ gì đó chạm vào tôi.
“Cái gì đang chọc vào tôi thế?”
Đơn Quyết lập tức căng thẳng.
Tôi đưa tay men theo bụng anh mà trượt xuống dưới.
Không chút kiêng dè.
Nhưng đến khi tôi nắm lấy “vũ khí gây án” của anh, cả người anh lập tức căng như dây đàn.
Một tiếng thở dốc trầm thấp bật ra từ cổ họng.
“Ưm…”
Đơn Quyết vội vàng chụp lấy tay tôi, hoảng hốt ngồi bật dậy.
“Xin lỗi, tiểu thư, tôi vào nhầm phòng rồi. Tôi không có ý gì cả… Tôi xin phép về trước…”
Tôi nhíu mày, bật cười trước sự tự cao tự đại của anh.
“Anh đoán xem, nếu giờ anh bước ra ngoài, mà tôi hét một tiếng, liệu anh còn sống nổi đến sáng mai không?”
Giữa chân mày Đơn Quyết hiện rõ nét căng thẳng.
Tôi biết với năng lực của anh, để trốn khỏi đây chắc cũng không khó.
Nhưng chắc chắn sẽ là lưỡng bại câu thương.
Huống hồ, muốn tiếp cận tôi thêm lần nữa sẽ khó như lên trời.
“Tiểu thư, mong cô đừng ép người quá đáng.”
Tôi khẽ cười một tiếng.
“Tôi lại thích ép người – đặc biệt là ép những ‘cực phẩm nam mama’ như anh.”
Không đợi Đơn Quyết phản ứng.
Tôi vung chân dài ra.
Bắp chân móc lấy cổ anh, ấn xuống.
Đơn Quyết không kịp phòng bị, bị tôi nhẹ nhàng kéo ngã xuống giường lần nữa.
Chân tôi đè lên người anh, giữ chặt anh tại chỗ.
Tôi giữ lấy cằm anh, cúi xuống hôn.
Tôi phát hiện, Đơn Quyết là kiểu người mềm nắn rắn buông.
Tôi hôn nhẹ, anh cũng không còn tránh né.
Thậm chí hàng mi còn khẽ run lên, như muốn trốn mà lại không nỡ, trông có phần lúng túng.
“Giờ ra ngoài cũng chẳng lợi gì, ngoan ngoãn ngủ với tôi một đêm, sáng mai rồi đi, hm? Anh ngoan, tôi sẽ không bắt nạt anh đâu.”
Đơn Quyết không trả lời.
Tức là ngầm đồng ý rồi.
Tôi vùi đầu vào ngực anh – nơi rắn chắc đầy đặn – khẽ ho hai tiếng.
“Ôm tôi đi, cơ thể tôi yếu, vừa nãy vận động một trận đã cảm lạnh rồi.”
Đơn Quyết ôm tôi, đắp chăn lại cẩn thận.
Tôi lại trêu anh tiếp.
“Anh xoa chân cho tôi đi, bao nhiêu năm không nhảy múa, vừa nãy đè anh một cái bị chuột rút rồi.”
Đơn Quyết không dám cử động.