Chương 7 - Tôi Quyến Rũ Phật Tử Và Suýt Mất Luôn Đời Mình
Bước vào trong, hương hoa thoang thoảng tràn ngập.
Cả trà lâu đều được trang trí bằng mẫu đơn trắng hồng.
Trên tường treo đầy những bức thư họa tao nhã, giá sách bày kín các tác phẩm văn học cổ kim.
Nắng chiếu lên bàn trà, mọi góc nhỏ đều đượm khí chất cổ điển.
“Cô nương muốn dùng gì ạ?”
Khi tôi nhìn thấy Diệp Huệ Chi, mọi thắc mắc trong lòng đều bỗng chốc được lý giải.
Thì ra thế gian này thật sự tồn tại một người giống như ánh trăng sáng lòng người.
Lần đầu gặp, cô mặc một chiếc sườn xám trắng tinh khôi, tóc đen dài xõa sau lưng.
Chuỗi Phật châu màu xanh nhạt nơi cổ tay trắng ngần trở nên nổi bật khác thường.
Cô khẽ mím môi, mỉm cười dịu dàng, mỗi cử chỉ đều toát lên nét nhã nhặn tao nhã.
Cả người toát ra khí chất của một nữ nhân đoan trang, ôn nhu, thuộc kiểu người mà mọi bậc trưởng bối đều yêu thích.
So với tấm ảnh trong phong thư, cô giờ đã chín chắn hơn nhiều, lúc này, Diệp Huệ Chi thực sự mang phong thái của một mỹ nhân cổ điển bước ra từ tranh vẽ.
Tôi ngồi xuống bên bàn trà:
“Cho tôi một ấm Nguyệt Quang Bạch.”
Nghe đến cái tên này, ánh mắt cô ấy thoáng khựng lại.
Người biết đến “Nguyệt Quang Bạch” không nhiều, tôi nghĩ… cô ấy chắc cũng đã đoán được tôi là ai.
Cô ngồi xuống đối diện tôi, cuối cùng vẫn mời tôi một chén trà Nguyệt Quang Bạch.
Giọng nói của cô rất nhẹ, ánh mắt nhìn ra cửa sổ nơi tuyết trắng đang rơi, giống như đang kể lại một giấc mộng xưa rất xa…
Tại nơi ấy, tôi đã nghe được câu chuyện giữa cô và Ôn Yến Lễ.
Cô kể rằng mình gặp Ôn Yến Lễ vào mùa đông năm 2020, đúng vào một ngày tuyết rơi.
Cô đến thiền đường để cầu duyên, đúng lúc ấy lại gặp được anh đang dâng hương lễ Phật.
Cô nói, hai người họ đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Từ đó về sau, Ôn Yến Lễ thường xuyên đến trà quán của cô uống trà.
Khi đó trà lâu của cô nằm ở vùng ngoại ô Kinh thành, cô tự tay trồng một giống trà đặc biệt, hình dáng giống như lá non đầu mùa, loại trà này có hương vị độc đáo, chỉ bán duy nhất tại trà quán của cô, nên cô đặt tên là Nguyệt Nha Trà Quán.
Mỗi lần đến, Ôn Yến Lễ đều lái xe suốt ba tiếng, chỉ để được uống tách trà Nguyệt Nha do chính tay cô pha.
Hai người cùng thích thưởng trà, ngắm hoa.
Nhưng anh chưa từng tiết lộ thân phận thật của mình.
Mỗi lần Diệp Huệ Chi hỏi đến, anh chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Tôi là người bán trà.”
Anh bao trọn cả vườn trà của cô, nói rằng trà Nguyệt Nha của cô là tiên phẩm nhân gian, trên đời này, chỉ có anh mới xứng để thưởng thức.
Từ đó, Kinh thành bỗng xuất hiện một loại trà mới, tên là Nguyệt Quang Bạch, loại trà này… độc quyền dành riêng cho nhà họ Ôn.
Mãi đến khi chuyện giữa hai người bị nhà họ Ôn phát hiện.
Phu nhân nhà họ Ôn đã nói rõ:
Nhà họ Ôn chỉ có một con dâu, tên là Vu Nam Yên.
Vì muốn bảo vệ Diệp Huệ Chi, Ôn Yến Lễ không ngần ngại chống lại cả gia tộc.
Nhưng khi ấy anh vẫn còn quá trẻ, chẳng đấu lại thủ đoạn của mẹ mình.
Cha mẹ của Diệp Huệ Chi bị mất việc.
Trà lâu của cô bị ép phải đóng cửa.
Ông nội của cô vì cú sốc quá lớn mà lên cơn đau tim rồi qua đời.
Diệp Huệ Chi hiểu rõ khoảng cách giữa hai người, cô không cần vinh hoa phú quý, chỉ muốn người thân được bình an, muốn một cuộc sống yên ổn.
Vì vậy, cô chủ động cắt đứt liên lạc với Ôn Yến Lễ, rồi cùng cha mẹ ra nước ngoài.
Một năm sau khi cô rời đi, Ôn Yến Lễ tiếp quản gia nghiệp, trở thành người thừa kế chính thức của nhà họ Ôn.
Anh đã cho xây dựng trà lâu này, lặng lẽ chờ cô quay về.
Nhưng khi Diệp Huệ Chi trở lại, cô… đã có chồng.
Ôn Yến Lễ không nói gì, chỉ lặng lẽ giao trà lâu này cho cô quản lý, coi như một cách bù đắp cho Nguyệt Nha Trà Quán mà cô từng mất.
Bình thường, anh chỉ thỉnh thoảng đến xem sổ sách, hoặc ngồi một góc uống trà trong yên lặng.
Tôi khẽ bật cười.
Thì ra cái tên mà Ôn Yến Lễ mãi mãi không thể quên, vẫn luôn là Diệp Huệ Chi.
Anh thích quần áo màu nhạt, bởi vì Diệp Huệ Chi thích mặc đồ trắng.
Anh yêu văn học cổ điển, vì trên người Diệp Huệ Chi luôn toát ra khí chất thư hương.
Cô ấy thích mẫu đơn hồng, thế là anh trồng đầy hoa ấy trong trang viên.
Cô ấy yêu ánh bình minh, ngắm hoàng hôn, thích cảm nhận khói lửa trần gian.
Nên… anh không còn thích đi đây đi đó nữa.
Thì ra… tất cả mọi điều, từ đầu đến cuối, đều có dấu vết để lần theo.
Tôi bật cười,
một nụ cười… chực khóc.
Nghe xong câu chuyện giữa họ, lòng tôi chẳng thể nào bình yên nổi.
Lúc này, trong tôi chỉ còn lại một câu hỏi.
Tôi nhìn chằm chằm vào chuỗi Phật châu màu xanh nhạt nơi cổ tay Diệp Huệ Chi, ánh mắt vô thức trở nên thất thần:
“Chuỗi Phật châu trên tay cô… thật đẹp.”
“Cái này à? Là anh ấy tặng tôi.”
Cô nhẹ nhàng tháo nó xuống, đặt lên mặt bàn.
Mùi hương nhè nhẹ từ chuỗi hạt lan tỏa trong không gian — thanh thoát, tao nhã, thật giống khí chất của cô ấy.
Trong tim tôi như bị thứ gì đó đâm trúng đau nhói.
“Chuỗi Phật châu này… có tên không?”
Cô khẽ mỉm cười:
“Gọi là… Bồ Đề Diệp Ngữ.”
Thì ra là vậy.
Trong ký ức tôi vang lên giọng nói trầm ổn của anh:
“Chuỗi này gọi là Bồ Đề Diệp Ngữ,
chúc em vạn sự như ý, mọi điều đều vui vẻ.”
Tôi lặng lẽ lấy chuỗi Phật châu của mình ra, đặt nó vào tay cô ấy.
Chuỗi này, có lẽ… vốn dĩ nên thuộc về cô.
Cô ấy rất dịu dàng, ánh mắt chân thành, không mang chút địch ý nào.
“Cô Vu, xin cô yên tâm.
Tôi đã kết hôn rồi, và tôi đang rất hạnh phúc.
Nếu cô thấy không thoải mái, tôi có thể từ chức, không tiếp tục quản lý trà lâu nữa.”
Không cần đâu.
Tình yêu là phép nhân.
Chỉ cần một bên là số 0, kết quả mãi mãi vẫn là 0.
Ôn Yến Lễ, anh chúc em mọi sự như ý, trăm điều đều vui.
Vậy thì, em chúc anh đời này thuận buồm xuôi gió, không còn vướng bận, vạn điều như nguyện.
Tôi nghĩ… đây có lẽ là cái kết tốt nhất cho chúng ta rồi.
9
Vừa bước ra khỏi trà lâu, tôi đã thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc đỗ ngay trước cửa.
Ánh nắng chiếu xuống thân xe, phản chiếu thành những tia sáng rực rỡ chói mắt.
Bùi Chi Dã lười biếng tựa vào xe, ánh mắt mang chút trêu chọc:
“nói chuyện xong rồi à?”
Tôi hơi sững người, gật đầu nhẹ, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe đua của anh:
“Cậu lái xe từ Ma Đô đến tận đây à?”
Giọng anh mang theo vẻ đùa cợt quen thuộc:
“Còn không phải sợ cậu khóc ở Kinh thành chẳng có ai lau nước mắt cho.”
“Xì, ai cần cậu lau nước mắt chứ.”
Bùi Chi Dã cười ha hả:
“Cái kiểu mạnh miệng này của cậu thật sự đáng yêu đấy. Nhưng mà… tôi nói thật lòng đấy nhé.”
Ánh hoàng hôn nhuộm cam cả bầu trời, đẹp đến nghẹt thở.
Chiếc siêu xe màu rượu vang lao vút trên đường quốc lộ, tựa như đang tiến về một đại lục hoàn toàn mới.
Bùi Chi Dã vừa cười vừa chỉ vào thùng xe sau, bên trong là mấy chai rượu vang đỏ:
“Uống chút không?”
“Đi.”
Lâm Tiểu Kiều sau khi nghe tôi kể về chuyện giữa Ôn Yến Lễ và Diệp Huệ Chi, không khỏi cảm thán:
“Chậc chậc chậc, đúng là một đôi uyên ương khổ mệnh. Nhìn kiểu đó, chắc là cậu vô tình chen vào giữa họ rồi.”