Chương 2 - Tôi Nhường Hôn Ước Nhưng Không Nhường Số Phận
Tôi cố làm ra vẻ e lệ: “Chỉ là tự dưng thèm ăn sủi cảo dưa cải cô làm thôi ạ.”
“Bình thường mà sao tự nhiên lại thèm cái đó?”
Tôi cúi đầu, vân vê vạt áo: “Cũng chẳng hiểu sao nữa, từ hôm anh Chi Viễn về phép lần trước, con cứ nhìn thấy đồ chua là không cưỡng lại được…”
Đôi mắt cô Cố lập tức sáng rỡ: “Hai đứa lần trước…”
Tôi đỏ mặt gật đầu: “Dù sao thì cũng là người sắp cưới mà, sớm hay muộn cũng thế.”
Bà lập tức nắm chặt tay tôi, cười đến mức khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng rạng rỡ: “Ngoài sủi cảo ra còn muốn ăn gì nữa? Cô làm hết!”
“Nếu trước khi ngủ được uống ly sữa mạch nha thì tốt quá…”
Ban ngày tôi thấy mẹ nuôi dẫn Mộ Tư Mẫn đi chào hỏi hàng xóm, còn mang đến nhà họ Cố một hộp sữa mạch nha.
“Con chờ chút!”, bà lập tức quay vào trong pha sữa.
Rồi bà vùi đầu trong bếp nhào bột, cán vỏ bánh.
Tôi thừa biết tính bà mà.
Chỉ cần bà tin rằng tôi đang mang thai cháu nội, thì bà chẳng tiếc thứ gì.
Uống xong sữa mạch nha, tôi vào phòng của Cố Chi Viễn ngủ luôn.
Đến sáng mở mắt ra, đầu giường quả nhiên đã bày một đĩa sủi cảo nóng hổi.
Ăn no rồi, thấy cô Cố vẫn chưa dậy.
Tôi liền tới gõ cửa: “Cô ơi, con muốn đến đơn vị tìm Chi Viễn, muốn báo tin tốt này cho anh ấy trực tiếp.”
Bà lập tức phấn chấn: “Phải đi chứ, phải đi ngay!”
“Chỉ là con không có nhiều tiền, chắc chỉ đủ đi vé ghế cứng thôi…”
“Sao được!”, bà bật dậy, nhét vào tay tôi 50 đồng, “Phụ nữ mang thai sao có thể chịu khổ như vậy? Dọc đường nhớ mua ít bánh trứng ăn cho bổ.”
Tôi cầm tiền, dặn dò: “Cô ơi, chuyện này tạm thời đừng nói cho ai, dù sao con với Chi Viễn vẫn chưa đăng ký…”
“Biết rồi biết rồi!”, bà cười tít mắt, “Tới nơi nhớ bảo nó nhanh chóng làm đơn xin kết hôn nhé!”
4
Trước khi ra cửa, tôi tiện tay lấy hai quả táo, còn nhờ cô Cố gói cho một hộp bánh sủi cảo.
Tôi mang táo và bánh đặt sau cánh cửa lớn của nhà.
Vừa bước vào nhà, đã thấy mẹ nuôi co mình trên ghế sofa, đang khóc.
“Mẹ, sao thế ạ?”, tôi vội vàng bước tới hỏi.
“Con chuột làm mẹ sợ khi vừa thức dậy sáng nay đấy.”, cha nuôi lên tiếng thở dài.
Tôi giật mình lùi lại nửa bước, ôm chặt tay mà run: “Chuột á? Ở đâu vậy? Sao lại có thứ đó trong nhà!”
“Quăng ra ngoài rồi, quăng ra rồi.”, cha nuôi xua tay, “Không sao nữa đâu.”
“Thế thì tốt rồi… tốt rồi…”, tôi vỗ vỗ ngực, nhưng trong lòng thì cười lạnh.
Chắc chắn là trò của Mộ Tư Mẫn.
“Bố, mẹ, giờ chị Mẫn về rồi, con muốn ra ngoài ở một thời gian.”
Mẹ nuôi vừa lau nước mắt vừa gật đầu: “Cũng được, có con ở đây, chị Mẫn cũng khó thoải mái.”
Cha nuôi thì nhíu mày: “Con định đi đâu?”
“Con muốn đến thăm anh trai, lâu lắm rồi ảnh không gửi thư, con thấy lo.”, tôi thuận miệng bịa đại.
Anh trai, Mộ Tư An, đang đi lao động ở vùng nông thôn, vốn giữa chúng tôi chẳng thân thiết gì.
Anh ta luôn thấy tôi giành mất sự yêu thương, hai năm trước còn chỉ thẳng vào mặt mắng tôi: “Lẽ ra mày nên là người xuống nông thôn kia kìa.”
Mộ Tư Mẫn lập tức chen vào, cười tươi như hoa: “Để em viết thư cho anh nhé? Hồi nhỏ bọn em thân thiết lắm.”
Tim tôi chợt chùng xuống, liếc sang cha nuôi.
Nhưng sắc mặt ông ta vẫn bình thản.
Tôi còn nhớ rõ lúc mới vào nhà này, tôi từng hỏi về Mộ Tư Mẫn.
Mộ Tư An đã phun nước bọt, mắng rằng: “Biết con đó mất tích rồi còn mang mày về, thà lúc đó nhấn nó chết trong bô tiểu còn hơn.”
Nhưng những điều ấy, tôi chỉ giữ trong lòng, ngoài mặt vẫn nở nụ cười: “Đi thăm anh trai thì cũng phải có quà, như mọi năm đều chuẩn bị ít đồ ăn với tiền.”
Nghe tôi nói vậy, cha nuôi lập tức lên tiếng: “Bố chuẩn bị sẵn rồi.”
Tay tôi siết chặt phong thư dày cộm, chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tối qua tôi không về nhà cả đêm, vậy mà không ai hỏi đến một câu.
Có lẽ họ sớm biết rồi, nhưng căn bản là chẳng ai bận tâm.
5
Tôi cầm theo giấy tờ, số tiền tích góp được, xách vali đi xuống lầu thì thấy ba người họ đều sững sờ.
“Sao đi gấp thế?”, mẹ nuôi nhìn chằm chằm hỏi.
Tôi cười đầy tiếc nuối: “Anh trai đi lao động gần hai năm rồi, con muốn tạo bất ngờ cho anh đúng vào dịp đó.”
Mộ Tư Mẫn bĩu môi: “Đi cày ruộng mà cũng cần ngày kỷ niệm hả?”
“Đó là ước hẹn giữa em và anh trai mà,”, tôi cố ý lắc nhẹ cái túi, “với lại em cũng muốn báo tin vui là chị đã trở về.”
Cha nuôi bỗng đập đùi đánh “bốp”: “Chờ chút, bố lấy thêm phiếu lương thực cho con.”
Mẹ nuôi cầm tay tôi thở dài: “Uyển Thanh, đừng trách mẹ thiên vị, Mẫn Mẫn đã chịu khổ mười năm ngoài kia rồi…”
“Con hiểu mà, mẹ.”, tôi cụp mắt xuống, hiểu cái quỷ gì.
Đang nói thì Mộ Tư Mẫn đột nhiên chạy vào phòng, rồi lại lao ra: “Uyển Thanh! Giấy báo trúng tuyển của em đâu?”
“Em cất kỹ rồi.”, tôi cười điềm nhiên, “Muốn mang cho anh trai xem, để động viên anh ấy cố gắng thi đại học năm sau.”