Chương 8 - Tôi Nhờ Bà Cụ Chạy Thay Ai Ngờ Nhận Về Cháu Đích Tôn
Ban đầu tôi định canh đúng 0 giờ để chúc mừng sinh nhật Trì Ứng Tinh.
Nhưng tình hình lúc đó cấp bách quá.
Trên đường được đưa đến bệnh viện, tôi còn bỏ quên luôn điện thoại.
Rạng sáng, tôi co ro nằm trên ghế truyền nước ở phòng cấp cứu.
“Bác sĩ nói là viêm dạ dày cấp tính do ăn quá dầu mỡ.”
Tôi yếu ớt giơ tay: “Điện thoại của tôi…”
“Còn lo cái điện thoại nữa hả!” — Điền Thiến giận đến mức dí ngón tay vào trán tôi.
Sau một hồi rối loạn, ra khỏi bệnh viện thì đã gần trưa.
Điền Thiến dìu tôi lết về ký túc xá.
Tôi thở dài tiếc nuối:
“Haiz, giờ tôi không phải người đầu tiên chúc mừng sinh nhật Trì Ứng Tinh nữa rồi.”
Rẽ qua hành lang, vừa đúng lúc gặp một nam sinh cùng lớp.
Vừa thấy tôi, cậu ấy liền chạy tới.
“Bí thư lớp, cái bảng biểu lần trước cậu gửi trong lớp… cậu còn không?”
Tôi nhíu mày nhớ lại, rồi gật đầu:
“Còn, nhưng ở trong phòng. Cậu chờ ở dưới ký túc xá nhé, tôi lên lấy cho.”
Trùng hợp là Điền Thiến có việc phải đi, nên để tôi lại cho Trần Mặc dẫn.
Cậu ta lịch sự đỡ tay tôi:
“Để tôi dìu cậu một chút.”
“Tôi đỡ rồi, không cần đâu.”
Trần Mặc vẫn kiên quyết: “Không được, Điền Thiến dặn kỹ rồi mà… À mà, bí thư lớp cậu bị sao vậy?”
“Đừng gọi là bí thư lớp, gọi tên tôi là được.”
“Ờ…”
Tôi nheo mắt nhìn cậu ta:
“Chẳng phải cậu quên tên tôi rồi nên mới cứ gọi bí thư lớp hoài đấy chứ?”
Trần Mặc lập tức nhìn trời.
“Quên tên tôi mà nghe lời Điền Thiến quá nhỉ?”
Tôi cố ý nhấn mạnh chữ “Điền Thiến”.
Cậu ta im lặng, nhưng mặt thì càng lúc càng đỏ.
Tôi vừa trêu chọc vừa đi đến dưới ký túc xá, thì vô tình thấy một bóng người quen quen.
Trì Ứng Tinh?
Tôi định gọi cậu ấy, nhưng nghĩ đến bộ dạng mình vừa từ bệnh viện về, đầu bù tóc rối, nên thôi.
Dù gì lát nữa cũng sẽ gặp.
Vừa về phòng, việc đầu tiên tôi làm là lấy điện thoại gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
“Chúc mừng sinh nhật! Tối nay cậu có rảnh không? Tôi có chuyện muốn nói, tiện tặng quà luôn.”
Vừa gõ xong tôi lại xoá hết.
Hôm nay đúng là định tỏ tình thật,
Nhưng tôi bây giờ mặt tái như ma, mắt sưng vì thức đêm, thật sự không phải thời điểm tốt.
Gõ – xoá – gõ – xoá hơn nửa tiếng, cuối cùng chỉ dám gửi mỗi dòng:
“Chúc mừng sinh nhật!”
Gửi xong, tôi nằm phịch xuống giường, cảm thấy cực kỳ thất vọng.
Bao nhiêu dũng khí tích góp cả tuần bỗng tan thành mây khói.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, thì bị bạn cùng phòng lay dậy.
“Tư An! Trì Ứng Tinh tìm cậu!”
“Hả?”
Tôi dụi mắt, còn đang mơ hồ.
“Cậu ấy nhắn tin mà cậu không trả lời, gọi luôn cả điện thoại của tớ luôn rồi.”
Tôi mò dưới gối lôi điện thoại ra, không biết khi nào đã bật im lặng.
Vừa mở máy thì thấy vô số tin nhắn chưa đọc.
Từ ban công nhìn xuống, quả nhiên thấy Trì Ứng Tinh đang đứng dưới.
Cậu ấy như cảm nhận được ánh mắt tôi, ngẩng đầu lên, đúng lúc bốn mắt chạm nhau.
Sau vài giây, cậu ấy chỉ tay về phía điện thoại.
Ngay lúc đó, tôi nhận được tin nhắn:
“Muốn xuống đây không?”
Tôi do dự một chút, rồi cầm quà xuống lầu.
“Bà bảo cậu bị bệnh, đỡ chưa?”
“Viêm dạ dày cấp, truyền nước xong là khá rồi.”
Nói rồi tôi đưa quà sinh nhật ra.
“Chúc mừng sinh nhật, vốn định canh đúng giờ gửi mà lại để quên điện thoại.”
Trì Ứng Tinh gật đầu, lắc lắc hộp cơm trên tay.
“Bà nấu cháo kê cho cậu đấy, ăn món thanh đạm sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi nhận lấy, không khí lại rơi vào yên lặng.
Tôi cúi đầu nhìn mũi giày, tim đập như sấm.
“Ha ha… hôm nay sinh nhật cậu, nhớ ước một điều nha!” Tôi phá tan không khí gượng gạo.
Trì Ứng Tinh khựng lại, sau đó mỉm cười:
“Ừ.”
Rồi đột nhiên cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt sáng rực như phát sáng.
“Cậu có ước nguyện gì không? Tôi có thể ước thay cho.”
Tim tôi như bỏ một nhịp.
Tôi nuốt nước bọt, tay nắm chặt vạt áo.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, nửa đùa nửa thật:
“Vậy tôi… muốn cậu.”
Không khí như ngưng đọng.
Trì Ứng Tinh hơi trợn mắt, yết hầu khẽ lăn.
Thấy cậu ấy không phản ứng, tôi lúng túng chữa lại:
“Đùa thôi mà, ha ha…”
Cậu vẫn không nói gì, nhưng mắt đã hoe đỏ thấy rõ.
“Cậu… không định khóc đó chứ?”
Trì Ứng Tinh lúng túng cúi đầu, tránh ánh nhìn của tôi.
Nhưng tôi nào dễ buông tha, rút điện thoại ra chụp lia lịa.
“Cậu chụp gì vậy?” — Trì Ứng Tinh hốt hoảng.
“Chụp lại cảnh cậu khóc đó! Sau này tôi còn có thứ để uy hiếp cậu.”
Tôi huơ huơ điện thoại:
“Trì Ứng Tinh, cậu cũng đâu muốn cả trường biết cậu từng khóc, đúng không?”
Vừa dứt lời, tôi đã cười nắc nẻ.
Trì Ứng Tinh cũng bật cười, khoé mắt còn vương ánh nước.
Cậu cầm lấy điện thoại của tôi, nghiêm túc nhìn tôi:
“Không cần ảnh cũng được.”
“Hả?”
“Không cần uy hiếp, không cần ảnh, tôi cũng sẽ đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của cậu.”
“…”
Tôi đầu óc trống rỗng.
“Tôi thích cậu”
“Lẽ ra nên có một màn tỏ tình đàng hoàng, nhưng tôi nhịn không nổi nữa rồi. Xin lỗi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi—
“Cậu có đồng ý làm bạn gái tôi không?”
Tim tôi đập nhanh đến mức như muốn bật ra khỏi lồng ngực.
Trên lầu vang lên tiếng hú hét của bọn bạn cùng phòng, nhưng trong mắt tôi giờ chỉ còn Trì Ứng Tinh.
“Vậy thì…”
Tôi đỏ mặt, nói nhỏ như muỗi:
“Từ giờ trở đi… chạy bộ trong trường, giao cho cậu đó — bạn trai!”