Chương 2 - Tôi Nghĩ Mình Có Nhân Cách Khác

Lúc đó, Trạm Dao luôn nói với tôi trong cơ thể: “A Trúc, may mà có cậu, chúng ta mãi mãi bên nhau được không?”

Tôi đọc sách, biết rằng những nhân cách khác trong cơ thể thường tìm cách tiêu diệt nhau để giành quyền kiểm soát cơ thể tuyệt đối.

Nhưng tôi và Trạm Dao thì khác, chúng tôi nương tựa lẫn nhau, cùng đồng hành làm bạn.

Gắn bó vô cùng.

Lúc đó tôi nhìn vào gương, nhìn gương mặt chung của chúng tôi, hứa với cô ấy: “Được, chúng ta mãi mãi bên nhau.”

Khuôn mặt trong gương nở nụ cười, đó là nụ cười của Trạm Dao.

Như hoa thược dược trắng tinh khiết, nhẹ nhàng run rẩy nở rộ, dịu dàng, e ấp, trong sáng, thuần khiết.

Lúc đó tôi nghĩ, tôi sẽ mãi mãi bảo vệ nụ cười của cô ấy.

Đó là lý do tôi được tạo ra, cũng là sứ mệnh duy nhất của tôi.

Cô ấy chỉ có tôi.

Nhưng sự bất thường của chúng tôi rất nhanh đã bị phát hiện.

Dù có cẩn thận thế nào, một người lại sở hữu đồng thời hai tính cách và khí chất hoàn toàn trái ngược, sớm muộn gì cũng sẽ để lộ dấu vết.

Mẹ kế của Trạm Dao nói với bố cô ấy rằng thường xuyên nhìn thấy cô ấy tự nói chuyện với gương.

Anh trai kế thì tố cáo với bố cô ấy rằng cô đã cầm kim thép định gi anh ta.

Giáo viên ở trường thì tìm bố cô ấy nói rằng có bạn học phản ánh Trạm Dao đôi khi như biến thành một người khác, lúc thì dịu dàng trầm tĩnh, lúc thì lạnh lùng máu lạnh.

Đối với một người sĩ diện như bố của Trạm Dao, đây là nỗi sỉ nhục lớn.

Ông tát mạnh vào mặt Trạm Dao, làm môi cô ấy bật máu:

“Tao nuôi mày thế nào mà lại nuôi ra một đứa thần kinh như mày!”

Trước khi chúng tôi bị đưa đến bệnh viện tâm lý tư nhân, mẹ kế của Trạm Dao tựa vào cửa, nhìn cô ấy với vẻ mặt đắc ý:

“Ôi, đây là bệnh viện mà dì đã chọn lựa kỹ càng, A Dao đừng sợ nhé, chờ khỏi bệnh rồi, con sẽ được về nhà.”

Ở bệnh viện tâm lý tư nhân đó, cách chữa trị cho Trạm Dao là dùng thiết bị co giật điện để thực hiện “liệu pháp kích thích điện”.

Tôi bị nhốt trong cơ thể của Trạm Dao, không thể thoát ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ giật điện Trạm Dao.

Tôi và Trạm Dao đã thử giả vờ rằng tôi không còn tồn tại nữa, hy vọng lừa gạt mọi người, nhưng lần nào cũng bị phát hiện.

Họ sẽ bắt cô ấy nhìn vào gương khi bị điện đến mức co giật, miệng sùi bọt mép, tinh thần mơ hồ, hỏi tên cô ấy.

Họ sẽ bỏ đói cô ấy suốt hai ngày hai đêm, đến ngày thứ ba thì mang một chiếc bánh dâu tây hấp dẫn và sữa đến trước mặt cô ấy, hứa rằng chỉ cần loại bỏ tôi, cô ấy sẽ được ăn.