Chương 13 - Tôi Nghe Thấy Cây Cối Đang Than Khóc

Tần Dực lái xe đưa tôi đến một viện nghiên cứu yên tĩnh ở ngoại ô.

Nó không giống phòng thí nghiệm lạnh lẽo trong tưởng tượng của tôi, mà giống một viện điều dưỡng giữa rừng cây hơn.

Đón tiếp chúng tôi là một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, đeo kính gọng vàng, khí chất nhã nhặn điềm đạm.

Tần Dực gọi ông là “Giáo sư Cố”.

Văn phòng của giáo sư rất sáng sủa rộng rãi, tràn ngập cây xanh đầy sức sống.

Ông ấy rót cho tôi một ly trà hoa cỏ, nụ cười ấm áp, ánh mắt không có chút soi mói hay đánh giá nào, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Tần Dực đã nói sơ qua tình trạng của em rồi, Tiểu Mãn.”

Giọng giáo sư Cố nhẹ nhàng và ôn hòa, “Khá đặc biệt, cũng rất thú vị. Em có thể mô tả cụ thể cảm giác ‘nghe thấy’ hay ‘cảm nhận’ được thực vật là như thế nào không? Ví dụ như là lời nói rõ ràng? Hay chỉ là cảm xúc mơ hồ? Hoặc là một số hình ảnh?”

Dưới sự dẫn dắt của ông, tôi đã kể khá chi tiết về khả năng của mình:

Phần lớn thời gian là những “lời nói” rõ ràng, giống như các cá thể có tính cách khác nhau đang trò chuyện.

Khi đối diện với nỗi đau mạnh mẽ thì sẽ đồng cảm theo kiểu trực tiếp, cảm nhận rõ rệt nỗi đau đớn khó chịu.

Còn rất hiếm khi, tôi sẽ thấy được một vài mảnh ký ức mơ hồ của thực vật, như ánh nắng, mưa hoặc những tổn thương mà nó từng trải qua.

Giáo sư Cố lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng lại ghi chép vài dòng vào cuốn sổ nhỏ.

“Dựa theo mô tả của em, cộng thêm lần phản ứng tiêu cực mạnh mẽ vừa rồi,” ông đẩy gọng kính lên một chút rồi nói,

“Tôi thiên về nhận định rằng, đây không phải là ‘thính giác’ theo nghĩa truyền thống, mà là một dạng năng lực cộng cảm đặc biệt – có thể là với tín hiệu sinh học của thực vật hoặc một loại pheromone chưa xác định. Não em đã tự ‘dịch’ những tín hiệu đó thành ngôn ngữ và cảm giác mà em có thể hiểu được.”

“Cộng cảm ạ?” Tôi hơi nghi hoặc.

“Có thể hiểu là một dạng đồng cảm vượt qua chuẩn mực thông thường, chỉ khác là đối tượng lại là thực vật.”

Giáo sư Cố giải thích, “Bản thân năng lực này không mang tính tiêu cực. Em có thể cảm nhận được nhu cầu, nỗi đau, thậm chí là những ký ức mơ hồ của thực vật, điều này cho thấy em có sự kết nối cực kỳ nhạy bén và chặt chẽ với thế giới thực vật.”

“Nhưng vấn đề nằm ở chỗ,” ông đột ngột chuyển giọng, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên,

“Cơ chế xử lý những ‘tín hiệu bên ngoài’ của não em – hay nói cách khác là ‘tường lửa’ – dường như vẫn chưa hoàn thiện. Khi gặp phải tín hiệu tiêu cực quá mạnh, ví dụ như nỗi đau cực hạn của chậu thu hải đường kia, não em không thể cách ly được sự va đập đó, dẫn đến đau đầu dữ dội và phản ứng tâm lý tiêu cực. Giống như… một chiếc radio thu tín hiệu cực mạnh, nhưng lại không có nút chỉnh âm lượng hay bộ lọc tạp âm – khi bị tín hiệu nhiễu quá lớn ập đến, bản thân nó sẽ bị tổn hại.”

Cách ví von này rất dễ hình dung.

“Vậy em phải làm gì ạ?” Tôi sốt ruột hỏi, “Làm sao để… cài được cái ‘tường lửa’ hay ‘núm chỉnh âm lượng’ đó?”

Giáo sư Cố mỉm cười: “Câu hỏi rất hay. Chúng ta có thể thử từ vài hướng sau.”

Ông đưa ra một số gợi ý:

1. Thiền và luyện tập sự tập trung:

Thông qua thiền định, học cách tập trung vào bản thân, tăng khả năng kiểm soát trạng thái nội tâm. Khi cảm nhận tín hiệu tiêu cực mạnh mẽ, có thể chủ động “rút lui” hoặc “giảm âm lượng tiếp nhận”. Cần luyện tập lâu dài.

2. Xây dựng rào chắn tâm lý (hình dung trực quan):

Tưởng tượng xung quanh mình có một lớp màn ánh sáng mềm mại, cho phép thông tin dịu nhẹ đi qua nhưng chặn lại hoặc làm yếu bớt những va đập quá mạnh. Phương pháp này cần luyện tập và sự tin tưởng vào tưởng tượng.

3. Khoảng cách vật lý và vật mang trung gian:

Giống như em đã trải nghiệm, khoảng cách vật lý có thể giúp giảm cường độ tín hiệu. Ngoài ra, có thể dùng một số vật giúp em thấy bình ổn hoặc “nối đất” – như một viên pha lê, khúc gỗ… làm công cụ đệm chuyển tiếp.

4. Chọn lọc tập trung:

Rèn luyện bản thân để chỉ “lắng nghe” những thực vật chủ động phát ra tín hiệu dịu dàng, hoặc chỉ “bật” khả năng cảm nhận khi cần thiết. Giống như học cách bỏ qua tạp âm nền, chỉ chú ý vào kênh mà mình muốn nghe. Cần ý chí mạnh mẽ.

5. Quản lý cảm xúc:

Giữ cho tâm lý ổn định, bình tĩnh là điều rất quan trọng. Khi bản thân em mệt mỏi, lo âu, khả năng chống chịu với tín hiệu tiêu cực sẽ giảm mạnh. Ngủ đủ, ăn uống lành mạnh, vận động hợp lý sẽ giúp cải thiện điều này.

“Những phương pháp này sẽ không có hiệu quả ngay tức khắc,”

giáo sư Cố dịu dàng nhắc nhở,

“em cần sự kiên nhẫn và bền bỉ để luyện tập và thích nghi. Nhưng đây là con đường an toàn và khả thi nhất mà tôi có thể gợi ý.”

Ông đưa cho tôi vài cuốn sách cơ bản về thiền định và thần kinh học, cùng một đĩa CD hướng dẫn thiền đơn giản.

“Bắt đầu từ bài thiền thở đơn giản nhất, mỗi ngày mười phút. Khi gặp tín hiệu mạnh, hãy cố gắng hít thở sâu, tưởng tượng mình đang chìm xuống lòng đất, hoặc dùng những hình ảnh khiến em cảm thấy an toàn, thoải mái – như khu rừng yên tĩnh, mặt hồ phẳng lặng… để tách mình khỏi cú sốc đó. Từ từ thôi, đừng vội.”

Rời khỏi viện nghiên cứu, tôi cầm theo tập tài liệu trong tay, trong lòng thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Dù con đường phía trước còn dài, nhưng ít nhất, tôi đã nhìn thấy phương hướng và cách giải quyết.

Tôi không còn là kẻ bị năng lực cuốn theo, chỉ biết bị động chịu đựng nữa.

Tần Dực vẫn lặng lẽ đi cùng tôi, đưa tôi về nhà.

“Cảm giác thế nào rồi?” Trên xe, anh hỏi.

“Cảm thấy… có hy vọng.” Tôi nhìn hàng cây xanh vun vút lướt qua bên ngoài cửa kính, khẽ đáp, “Cảm ơn anh, Tần Dực. Nếu không có anh…”

Phía sau tôi không nói tiếp.

Nếu không có anh kịp thời xuất hiện, mua lại chậu thu hải đường kia; nếu không có anh dẫn tôi đến gặp giáo sư Cố; nếu không có sự giúp đỡ và… hậu thuẫn thầm lặng của anh, có lẽ tôi vẫn còn đang loay hoay trong sợ hãi và hỗn loạn.

“Không cần cảm ơn.” Anh nhìn thẳng phía trước, đường nét khuôn mặt lặng lẽ trong ánh sáng lay động bên ngoài cửa sổ xe bỗng trở nên dịu dàng hơn, “Em đã giúp lan mặc, giúp lão Chu, cũng đã giúp rất nhiều người. Đây là điều em xứng đáng nhận được.”

Anh ngừng một chút, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng: “Hơn nữa, chúng ta là bạn.”

Bạn.

Từ đó được anh thốt ra, mang theo một trọng lượng không thể xem nhẹ.

Trong lòng tôi dâng lên một dòng ấm áp, quét sạch những âm u còn sót lại.

“Ừ, bạn.” Tôi mỉm cười.

Thời gian lặng lẽ trôi như dòng suối.