Chương 1 - Tôi Nghe Thấy Cây Cối Đang Than Khóc

Tôi nghe thấy cây phát tài đang thở dài.

“Haizz, khát chết mất… cô gái này thật nhẫn tâm, nửa tháng rồi không cho tôi lấy một giọt nước…”

Giọng nói khàn khàn, chậm rãi, như một ông già yếu ớt không còn hơi sức.

Tôi đang cầm cốc nước thì tay khựng lại giữa không trung, lập tức quay ngoắt đầu nhìn về phía góc phòng — nơi cây phát tài đang rũ rượi, cụp lá héo hon.

Ai đang nói vậy?

Trong văn phòng chỉ có tôi và chị Vương. Chị đang trợn mắt nhìn màn hình máy tính, gõ bàn phím chan chát, miệng mắng như tát nước, đang cãi tay đôi với khách hàng, rõ ràng không rảnh mà chơi trò nói bụng với tôi.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Chị Vương cảm nhận được ánh mắt tôi, cau có liếc sang, Lâm Tiểu Mãn, sửa xong phương án chưa? Gửi mail cho tôi! Chiều nay khách cần rồi đấy!”

“Xong ngay, xong ngay!” Tôi rụt cổ lại, vội đặt cốc nước xuống, tay bắt đầu gõ bàn phím nhanh như bay.

Nhưng tiếng nói đó lại vang lên.

“Nước… cho tôi nước… lá tôi sắp quăn lại rồi… cứ thế này nữa, tôi sắp phải gặp bà cố rồi…”

Lần này nghe rõ mồn một, đúng là vọng ra từ chỗ cây phát tài!

Tôi thấy lạnh sống lưng, đầu ngón tay cứng đờ.

Xong rồi, có phải do tăng ca nhiều quá nên tôi bắt đầu sinh ảo giác?

Quả nhiên, cái kiểu 996 không phải là cách người ta nên sống.

Mãi mới chịu đựng được đến lúc tan làm, tôi như bị ma đuổi lao khỏi tòa nhà công ty, chỉ muốn về nhà nằm gục luôn.

Bên cạnh cửa ga tàu điện ngầm có một quầy bán hoa nhỏ, bày mấy chậu cây thường thấy như trầu bà, sen đá, hoa nguyệt quý mini. Ông cụ gầy gò đang đứng đó rao hàng vang trời: “Rẻ lắm đây! Mười tệ một chậu! Mua là lãi, không lỗ đâu!”

Tôi lướt mắt qua định bước thật nhanh.

Đột nhiên, một loạt âm thanh hỗn loạn như bùng nổ trong đầu tôi, cứ như hàng trăm con vịt đang tranh nhau gào thét, ùa thẳng vào óc!

“Chọn tôi đi! Tôi tươi nhất đây! Nhìn lá tôi xanh nè!”

“Phì! Rễ mày sắp thối rồi còn bày đặt! Mua tao nè Tao rẻ!”

“Ông ơi! Làm ơn tưới cho con tí nước đi, cổ họng khô cháy rồi…”

“Chật quá đi! Cái cây bên cạnh đừng có đè lá tôi nữa!”

“Nắng hôm nay gắt quá… cháy tôi mất thôi…”

Tôi hoảng hốt ôm đầu, trợn mắt nhìn đám cây chen chúc kia.

Những tiếng nói đó… phát ra từ đám cây?

Lá cây khẽ đung đưa trong ánh chiều tà, như đang thì thầm điều gì đó không thể nghe rõ.

Chân tôi mềm nhũn, suýt thì quỳ rạp xuống tại chỗ.

Không phải ảo giác sao?

Tôi thật sự… nghe được tiếng cây cối nói chuyện?!

“Cô gái ơi, mua hoa không? Rẻ lắm đó!”

Ông cụ thấy mặt tôi trắng bệch, đứng đơ như tượng, liền hồ hởi chào mời.

Tôi lắc đầu như cái máy, hồn bay phách lạc, lết từng bước lảo đảo xuống ga tàu điện ngầm.

Bên trong toa tàu chật chội ngột ngạt, mùi mồ hôi và nước hoa quện lại, nồng nặc đến khó thở.

Nhưng trong đầu tôi lúc này chỉ toàn vang lên những tiếng cãi vã và than phiền của đám cây lúc nãy.

Thế giới này… hình như bỗng nhiên trở nên không còn bình thường nữa.

Tôi lờ đờ về tới nhà, một căn hộ một phòng ngủ cũ kỹ thuê tạm.

Vừa đóng cửa lại, chưa kịp thở ra một hơi, thì từ phía ban công vang lên tiếng khóc thút thít đầy tủi thân.

“Huhu… Tiểu Mãn cuối cùng cũng về rồi… tôi khát quá… lần cuối uống nước là thứ Tư tuần trước…”

Là cây trầu bà của tôi.

Nó rũ xuống những dải dây leo dài, mép lá vàng úa và xoăn lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, tim đập thình thịch.

Giọng nói kia yếu ớt, mềm nhũn, giống như một đứa trẻ tủi thân bị mắng oan.

“Cậu… là cậu đang nói chuyện sao?” Tôi dè dặt hỏi, giọng run rẩy.

“Là tôi nè Tiểu Mãn!”

Giọng trầu bà bỗng có sức sống hơn hẳn, lá cũng như dựng dậy lên, “Mau cho tôi nước đi! Tôi cảm thấy mình sắp thành rơm rồi!

Cái chậu sứ trắng bên dưới cũng than thở mãi đó, nó nói cậu không có gu, nó thích cái chậu viền vàng nhà Tiểu Hồng bên cạnh hơn…”

Tôi: “…”

Tôi như cái máy bước ra ban công, cầm bình tưới, hứng nước rồi rón rén tưới vào đất trong chậu trầu bà.

“Ục ục ục… A! Sống lại rồi!”

Trầu bà phát ra một tiếng thở dài khoan khoái, “Tiểu Mãn là nhất luôn!

Nhưng mà… lần sau cậu đừng dùng nước lạnh vậy được không? Để nó lắng một chút đi, rễ tôi hơi yếu đấy.”

Tôi giật bắn người, suýt đánh rơi cả bình nước.

Thế là rõ rồi.

Tôi thật sự, không hiểu từ đâu mà có, một siêu năng lực vừa thân thiện với môi trường lại vừa có khả năng khiến tôi phát điên —

Tôi nghe được tiếng lòng của tất cả loài cây.

Những ngày sau đó, tôi sống như con chim sợ cành cong.

Ra đường, cây ven đường kêu ca vì khói xe.

Trong công viên, thảm cỏ khóc lóc vì bị giẫm nát.

Tiệm trái cây dưới nhà, mấy trái chuối gào ầm vì sắp chín nẫu rồi sẽ bị vứt.

Thậm chí trong nhà vệ sinh công ty, cây trúc phú quý cũng đang rên rỉ, nhung nhớ thời nước sạch trong chai thủy tinh.

Cả thế giới trong tai tôi hóa thành một cuộc họp báo than thở khổng lồ không hồi kết của thực vật.

Thông tin tràn ngập, náo loạn tới mức khiến đầu tôi như muốn nổ tung.

Điều duy nhất đáng ăn mừng là… mấy cây sen đá mà tôi từng “nuôi chết” nay nhờ được “chăm sóc theo chỉ dẫn”, bất ngờ mập lên một vòng, còn mọc thêm một bé con.

Cuối tuần, cô bạn thân Tô Vãn Vãn đến nhà tôi ăn ké, vừa bước vào đã kêu toáng lên:

“Á! Lâm Tiểu Mãn! Cậu giác ngộ rồi à? Cây sen đá này không chết? Lại còn ra mầm mới nữa? Mặt trời mọc đằng Tây hả trời?”

Tôi nằm bẹp trên sofa, yếu ớt đáp:

“Ừ, nó bảo muốn ở bệ cửa sổ hướng Nam, mỗi sáng phơi nắng hai tiếng, năm ngày tưới nước một lần, mà nước phải để qua đêm.”