Chương 4 - Tôi Nghe Họ Gọi Mình Là Nữ Phụ Mặt Dày
Nếu anh thật sự quyết không trả, tôi cũng chẳng thể kiện anh ra tòa được.
Tối hôm đó tôi thu dọn hành lý, rời khỏi nhà Chu Cảnh Hoài ngay trong đêm.
Tôi mua vé tàu cao tốc chuyến khuya, trở về quê.
07
Sau khi ba tôi qua đời, mẹ tôi tái giá.
Quê nhà chỉ còn lại căn nhà trống hoác lạnh lẽo.
Tôi dọn dẹp sơ qua rồi nằm bẹp luôn trong nhà, chẳng buồn làm gì.
Cuối cùng, cô tôi thấy tôi suốt ngày một mình thì lo tôi bị trầm cảm, nên cứ liên tục giới thiệu tôi đi xem mắt.
Ban đầu tôi thấy phiền, nhưng bị thúc ép mãi, đành phải đi.
Xem mắt liên tục suốt một tuần, cuối cùng cũng gặp được một người nhìn thuận mắt.
Đúng lúc đó tôi cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì, nên định thử hẹn hò với anh ta xem sao.
Tối hôm đó, anh ta rủ tôi ra ngoài ăn tối.
Ăn xong lại đưa tôi về tận nhà.
Trước khi lên lầu, anh ta hỏi hôm nay là sinh nhật anh ấy, có thể ôm tôi một cái được không.
Tôi vốn không định ôm, nhưng nhìn bộ dạng tha thiết của anh ta thì lại thấy khó mở miệng từ chối.
Tôi thở dài, đơn giản ôm một cái.
“Chúc mừng sinh nhật nha, quà để hôm khác em bù.”
Tôi vừa định buông tay thì bất chợt liếc thấy chiếc xe quen thuộc và người tôi không muốn gặp nhất ở gần đó.
Là Chu Cảnh Hoài.
Anh mặc chiếc áo khoác đen, không biết đã đứng đó bao lâu.
Không biết có phải do lâu rồi không gặp, phản ứng đầu tiên của tôi khi nhìn thấy anh lại là… trông anh gầy đi thì phải.
Nhưng tôi chẳng nhìn anh thêm cái nào, lập tức thu lại ánh mắt, giả vờ như không thấy.
Tôi thừa nhận mình vẫn còn oán giận Chu Cảnh Hoài.
Tên máu lạnh ấy hoàn toàn không trả lại số tiền cho tôi.
Rõ ràng lúc trước còn hứa hẹn đàng hoàng, nói sau này có tiền sẽ trả lại gấp đôi.
Kết quả đến tận bây giờ, một đồng cũng chẳng thấy đâu.
Tôi tiễn đối tượng xem mắt đi, rồi liếc thấy Chu Cảnh Hoài đang đi về phía mình.
Tôi định né anh, nhưng đã bị chặn lại.
Tay anh rất lạnh, nắm lấy cổ tay tôi khiến tôi cảm nhận rõ sự băng giá từ đầu ngón tay anh.
Tôi khó chịu siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi:
“Có chuyện gì không?”
Ngón tay Chu Cảnh Hoài siết lại, khiến cổ tay tôi bắt đầu đau.
Tôi vừa định nổi cáu thì nghe thấy giọng anh run nhẹ, thấp thoáng vẻ tổn thương:
“Em chia tay anh… là vì cậu ta sao?”
08
Tôi bị câu hỏi của anh làm cho khựng lại.
Không hiểu anh nói vậy là có ý gì.
Tôi còn tưởng anh đến để trả tiền cho tôi cơ.
Ai ngờ lại tới đây để nói mấy lời vớ vẩn thế này.
Tình hình đã đến nước này rồi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng dây dưa, liền hất mạnh tay anh ra.
“Tôi nhắn tin nói rõ ràng rồi, giờ anh còn đến đây chất vấn tôi cái gì?”
Mà nói thật, nếu xét cho kỹ, người có quyền chất vấn phải là tôi mới đúng.
Rõ ràng là Chu Cảnh Hoài ngoại tình, không chịu về nhà trước mà.
Người làm sai đâu phải tôi.
Tôi mới là người bị tổn thương trong chuyện này.
Nghĩ đến đây lòng tôi càng khó chịu, chẳng còn chút kiên nhẫn nào với anh nữa, lạnh lùng mở miệng:
“Nếu anh không có việc gì thì đi đi, đừng đứng đây nói mấy chuyện chẳng liên quan.”
Nói xong tôi quay người định bước lên lầu.
Nhưng chỉ một câu của Chu Cảnh Hoài đã khiến tôi khựng lại.
“Vậy… tiền em cũng không cần nữa à?”
Tôi theo phản xạ dừng bước, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã lùi về phía sau hai bước.
Không thể trách tôi được — ai mà từ chối nổi tiền cơ chứ?
Hơn nữa đó là tiền của tôi!
Tôi bước ngược trở lại, đứng cạnh Chu Cảnh Hoài.
Tôi nhìn anh chằm chằm, trong lòng cân nhắc xem lời anh nói có thật không.
Chu Cảnh Hoài tính tình thất thường, nhưng hiếm khi nói dối tôi. Trừ việc giấu tôi chuyện “thế thân”, những chuyện khác anh chưa từng lừa gạt tôi.
Vả lại tiền vốn là của tôi, tôi đòi lại cũng là điều đương nhiên.
Nhưng không hiểu sao, lúc đó tôi vẫn cảm thấy hơi ngại.
Tôi đưa tay gãi mũi, cố ra vẻ không lúng túng.
“Tiền thì… tất nhiên là cần.”
Chu Cảnh Hoài như đã đoán trước tôi sẽ quay lại, vẫn đứng yên tại chỗ chờ tôi.
Thấy tôi quay lại, anh cúi đầu nhìn tôi, giọng khàn khàn:
“Vậy… giờ có thể nói chuyện một chút không?”
Chuyện thì chắc chắn là phải nói rồi.
Nhưng tôi không muốn bàn chuyện với Chu Cảnh Hoài ngay dưới nhà.
Sợ người quen nhìn thấy lại khó giải thích.
Tôi nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ gật đầu:
“Lên lầu đi.”
Chu Cảnh Hoài lặng lẽ theo tôi vào phòng.
Nhà tôi khá cũ, thậm chí còn xây trước cả khi tôi ra đời.
Vừa bước vào, tôi liền thấy ánh mắt anh lóe lên sự chê bai rõ rệt.
Có vẻ suy nghĩ rất lâu, anh mới mở miệng hỏi:
“Hắn để em ở trong cái chỗ như thế này à?”
Tôi không nghe rõ lắm, vô thức tưởng anh đang chê bai nhà tôi.