Chương 9 - Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Trước Ngày Cưới

 

50.  

Sau khi trải qua sóng gió gia đình, cô bạn tôi chọn cách nhanh chóng mang thai để trói chân chồng.  

Tôi khuyên mãi không được, đành giúp cô ấy tìm thông tin về chăm sóc thai phụ.  

Tôi cảm thán: “Phụ nữ giống như quả dưa hấu ngọt, sinh con như bị khoét mất phần ngọt nhất ở giữa.”  

Anh ấy thắc mắc: “Sao tự dưng em nói vậy?” [Mẹ anh lại giục sinh con rồi à?]

Tôi ngạc nhiên, thì ra mẹ chồng chưa bao giờ nhắc đến chuyện sinh con với tôi, không phải là bà không giục mà là bị anh ấy chặn lại.  

 

51.  

Anh ấy tặng tôi một thỏi son hot trend.  

Tôi rất vui, đặc biệt diện đồ đẹp và dùng thỏi son mới, đến công ty anh ấy chờ tan làm về cùng.  

Tôi cười hỏi: “Anh thấy em hôm nay có gì khác không?”  

Anh ấy gật đầu cường điệu: “Nhìn có vẻ tươi tỉnh hơn mọi khi.” [Còn gội đầu nữa.]

Tôi kìm cơn giận, chỉ vào môi mình: “Là cái này!”  

Anh ấy giả vờ ngộ ra: “À… đẹp.” [Chảy máu lợi à?]  

Trời ạ, son dính hết vào răng tôi rồi.  

 

52.  

Sếp tổ chức tiệc, lời lẽ bóng gió xa xôi.  

Tôi đành uống thêm vài ly giả vờ say, sau đó gọi anh ấy đến đón về nhà.  

Về đến nhà tôi đổ gục ngủ ngay, đến nửa đêm lại bị anh ấy sờ mó làm tỉnh giấc.  

Bàn tay anh ấy vuốt ve vai tôi, trong lòng đầy hoang mang: [Sao không nghe thấy tiếng thở nhỉ?]

 

53.  

Mùa thu ở đây rất khô. Bôi bao nhiêu kem dưỡng cũng không ăn thua, huống hồ anh ấy không bôi bao giờ.  

Tôi đang ăn bánh ngàn lớp,  

Anh ấy ngồi cạnh giật giật lớp da khô trên mặt: “Em nhìn mà xem, từng lớp từng lớp giống bánh của em chưa.”  

Miếng bánh trong miệng tôi nuốt không trôi, chạy ngay vào bồn rửa mặt nôn khan.  

Anh ấy hớt hải chạy lại hỏi: “Sao tự nhiên lại nôn thế?” rồi chỉnh vòi nước sang nước ấm [Giờ không thể để bị lạnh được.]  

Tôi chợt nhận ra đã trễ kỳ một tuần rồi.  

 

54.  

Tôi luôn cảm thấy chán ăn, cuối tuần chỉ muốn nghỉ ngơi.  

Không may em họ của anh ấy đến chơi, chúng tôi phải tiếp đãi một chút.  

Em họ sức khỏe tốt, bắt anh ấy chạy đôn chạy đáo, trong đầu toàn thực đơn [Còn đi nữa à? Bao giờ thì ăn nhỉ. Làm con gà quay, món lòng non om ớt, tôi có thể ăn ba bát cơm.]  

Sợ anh ấy ngại không dám nói, tôi đề nghị đi ăn trước.  

Em họ đồng ý: “Vậy ăn món Tứ Xuyên nhé.”  

Anh ấy lướt điện thoại: “Ăn gì đồ cay, anh tra được chỗ bán cháo hải sản Quảng Đông ngon lắm.” [Không ăn được gì thì phải uống cháo.]  

 

55.  

Khi dàn dựng gian hàng cho khách, tôi bất ngờ chóng mặt, ngất lịm và được đưa vào bệnh viện. Vì quá mệt tôi thiếp đi trên ghế truyền dịch.  

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe thấy anh ấy cứ lẩm bẩm: [Sao mãi chưa tỉnh nhỉ? Không lẽ xảy ra chuyện rồi?]

Cảm giác lo lắng đó, như thể tôi không phải đang ngủ mà là đã chết vậy.  

Tôi thật sự không muốn anh ấy lo lắng, cố gắng mở mắt ra, thì nhìn thấy nửa người trên trắng toát của anh ấy, suýt nữa tôi bật dậy: “Áo anh đâu rồi?!”  

Lúc này chiếc áo phông của anh ấy mới rơi xuống khỏi người tôi.  

Anh ấy nói: “Em sợ lạnh nên anh đắp tạm cho, giờ cảm thấy thế nào rồi?”  

Tôi: “Em cảm thấy anh nên mặc áo vào trước đi.”  

Anh ấy: “Không sao, anh tập luyện rồi, chịu được mà.” [Cứ không mặc áo đấy thì sao, y tá bảo anh ra ngoài đứng hành lang rồi, anh bị phạt rồi nên anh chơi tới đó, hứ.]