Chương 1 - Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Chồng Trước Ngày Cưới

TÔI NGHE ĐƯỢC TIẾNG LÒNG CỦA CHỒNG TRƯỚC NGÀY CƯỚI

 

Tác giả: Uy Đại

Edit: Dật Lạc

 

Một ngày trước khi kết hôn, tôi bỗng nghe được tiếng lòng.

Tôi lập tức chạy đến bên chồng, quỳ cạnh sô pha, hỏi anh: "Tiền tiết kiệm của anh thật sự chỉ có ba mươi vạn lẻ tám mươi đồng hả?"

[Làm gì nhiều vậy?]

Cùng lúc đó, ánh mắt chồng tôi dời từ mặt tôi sang sách, chỉ nói: "Ừm."

Nhận đủ số tiền kia xong, tôi rất hài lòng.

Tôi lại nghĩ ra câu hỏi khó kia: "Nếu em và mẹ em cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?"

[Cùng rơi xuống nước? Trên thế giới này có chỗ nào bự vậy cơ à?]

Thấy dáng vẻ sắp xiên nhau đến nơi của tôi, anh lật sang trang sách sau, nói hai chữ: "Cứu em."

[Mẹ mình mà hỏi thì nói cứu mẹ. Gì khó đâu chứ.]

Trời cái tên đàn ông chết dẫm này, đúng là đồ hai mặt!

2.

Ngày kết hôn, tôi căng thẳng đến độ tay chân lạnh buốt.

Chồng tôi đến phòng trang điểm, luyện lại lịch trình với tôi, thấy anh bình chân như vại, tôi hỏi: "Anh không lo hả?"

"Lo gì chứ? Em hồi hộp à? Có anh ở đây, em sợ gì."

[Thôi xong, vừa xao nhãng cái là quên, nãy MC bảo bước chân trái trước hay chân phải ấy nhỉ?]

He, đàn ông.

3.

Có một lần, chúng tôi mua đồ nấu lẩu về nhà ăn.

Không biết côn trùng từ đâu ra rơi lên nắp nồi.

Tôi sợ đến mức hét toáng lên: "Chồng ơi, côn trùng!"

Anh mạnh mẽ giật một tờ giấy, bình tĩnh bốc con côn trùng lên:

"Chỉ là con côn trùng bé xíu, anh bốc đi rồi."

Giây phút đó, tôi thấy anh đẹp trai ngất ngây, ai ngờ ngay giây sau, tôi nghe thấy tiếng nội tâm gào thét của anh:

[Á á á á á á á á, chân nó vẫn động đậy, mắc ói quáaaa.]

Coca trong miệng tôi suýt thì phụt ra ngoài.

4.

Thứ năm, chúng tôi ăn KFC. Anh nhấc tay, nhìn tôi chằm chằm.

[Gà rán thơm quá.]

Tôi vội vàng chỉ vào miếng gà cuối cùng: "Anh ăn nốt đi, em no quá."

Anh vẫn cứng miệng: "Anh no rồi, em ăn đi." Trong lòng lại than vãn: [Bảo sao rẻ hơn mấy lần trước, bên trong có được mấy miếng đâu à."

Tôi vội nói: "Em thật sự ăn không nổi nữa, anh ăn nhanh đi, đừng lãng phí!"

Anh cũng nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, nói: "Anh rửa tay đây, em mau ăn đi, đừng lãng phí."

[Ăn thêm miếng cũng không no được, coi như giảm cân vậy.]

Tôi rồ lên: "Em no lắm rồi, không lừa anh!"

Anh: "Vậy để đó cho anh,"

[Trời xin lỗi đi, mấy miếng này còn chẳng đủ em gặm hết một tập Chân Hoàn Truyện nữa.]

5.

Tôi phải đi công tác một tuần.

Chồng hỏi tôi: "Em ngủ ở khách sạn một tuần có sợ không?"

Tôi đang dọn đồ, không nghĩ nhiều, nói: "Có gì mà sợ, anh sợ à?"

Anh dựa vào khung cửa, cười lạnh: "Anh là vip pro trong phòng tập đấy nhé."

Tôi còn chưa kịp liếc mắt khinh thường, đã nghe thấy anh thở dài trong lòng: [Haizzz, không sợ người, chỉ sợ thứ không phải người.]

Thì ra anh sợ ma, nhưng tôi không thể không để anh ở nhà được.

Tôi nói: "Vậy anh bật đèn phòng khách mà ngủ?"

Anh chẳng thèm liếc tôi cái nào: "Linh tinh!"

[Lúc đầu anh cũng định thế!]

6.

Có một lần, chúng tôi chiến tranh lạnh.

Tôi giả vờ anh không tồn tại, anh cũng không chủ động nói chuyện với tôi.

Vì cố gắng giữ khoảng cách nên cũng không thể đọc suy nghĩ anh.

Cứ vậy, chúng tôi ở dưới cùng một mái nhà, lại mất liên lạc bảy mươi hai tiếng.

Trong lúc đó, tôi thường xuyên lén lau nước mắt, anh vẫn ăn thì ăn uống thì uống.

Tôi nghĩ thôi rồi, tình yêu cạn rồi. Lại đột nhiên cảnh giác, hay anh vốn không thương tôi? Nếu không sao anh không nói chuyện với tôi trước?

Lửa giận lập từ tràn từ bàn chân lên đỉnh đầu, tôi nhảy xuống ghế sô pha, kéo cửa ban công.

Phát hiện người đàn ông này đang vừa cậy dép lê, vừa oán thầm: [Hay cô ấy hết yêu mình rồi...]