Chương 19 - Tôi Muốn Ly Hôn
Mảnh giấy rơi xuống, như những bông tuyết nhợt nhạt.
Đôi mắt Tư Yến Hàm siết chặt. Anh lao tới giữ chặt cổ tay cô:
“Vậy em muốn gì? Anh thay đổi! Anh sẽ thay đổi tất cả!”
Trong giọng anh đã lẫn cả tiếng khóc:
“Anh yêu em, Trì Hựu… quay về đi…”
“Thứ tôi cần là sự tôn trọng, là niềm tin. Là năm năm trời anh thậm chí chẳng buồn nhìn tôi thêm một cái.”
Trì Hựu rút tay lại, giọng bình thản đến lạnh người:
“Tư Yến Hàm, thứ đó… anh không cho tôi được.”
Cô dừng một nhịp rồi nói tiếp:
“Dù có thể cho… thì cũng đã quá muộn rồi.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh cảm giác như ngũ tạng bị ai đó xé nát.
Đêm đó, trong phòng nghỉ VIP ở sân golf, Tư Yến Hàm hất cả ly whisky vào mặt Chu Húc Bạch.
“Rời khỏi cô ấy.”
Anh túm cổ áo người đối diện, mắt đỏ ngầu:
“Anh muốn bao nhiêu? Năm chục triệu? Một trăm triệu? Hay muốn tài nguyên hợp tác của tập đoàn? Tôi đều có thể cho.”
Chu Húc Bạch ung dung tháo kính xuống lau sạch, rồi bất ngờ đấm một cú, khiến Tư Yến Hàm ngã xuống ghế sofa bọc da.
“Cú này… thay cô ấy trả lại cho anh.”
Anh nới lỏng cà vạt, hiếm khi để lộ khí chất sắc bén:
“Anh làm tổn thương cô ấy chừng đó năm, giờ lấy tư cách gì đòi cô ấy tha thứ?”
Tư Yến Hàm lau vệt máu ở khóe môi, cười lạnh:
“Anh tưởng mình thắng rồi sao? Tôi nói cho anh biết, tình cảm bao nhiêu năm vợ chồng của chúng tôi, đâu phải anh có thể so được! Cô ấy chỉ nhất thời hồ đồ—”
“Yêu thật sự… không phải chiếm hữu, mà là tôn trọng.”
Chu Húc Bạch ngắt lời, mắt sắc như dao:
“Thứ đó… cả đời này anh cũng chẳng học nổi.”
Từ hôm đó, gần như ngày nào Tư Yến Hàm cũng bước vô thức tới trước cửa kính phòng làm việc của cô.
Ánh nắng chiếu rực rỡ qua lớp kính. Anh đứng lặng trong bóng tối hành lang, giống một kẻ đứng ngoài thế giới của chính mình.
Trong phòng, Trì Hựu và Chu Húc Bạch kề vai bàn bạc bản thiết kế.
Cô chỉ nhẹ tay chạm vào một góc vải, anh đã lập tức hiểu ý đưa bảng màu.
Cô nhíu mày nghĩ ngợi, anh đã đổi ngay ly cà phê sang trà hoa nhài cô thích.
Cô mỉm cười nhận lấy, tóc lượn nhẹ qua cằm anh, cả hai khẽ nhìn nhau – nụ cười ấy, sự ăn ý ấy… như một mũi dao xoáy sâu vào mắt Tư Yến Hàm.
Anh bỗng nhớ đến những hộp cơm cô cẩn thận chuẩn bị bị mình tiện tay ném vào thùng rác.
Nhớ đến tập tài liệu cô thức trắng đêm sắp xếp lại bị anh dùng làm miếng lót ly cà phê.
Nhớ đến những ý tưởng thiết kế cô dè dặt đề xuất, bị anh lạnh lùng chặn lại bằng một câu:
“Nội trợ thì biết gì về thiết kế?”
Thì ra… không phải Trì Hựu nhạt nhẽo. Mà là anh, chưa bao giờ thật sự nhìn cô bằng đôi mắt nghiêm túc.
“Anh Tư?”
Giọng trợ lý của studio kéo anh trở về thực tại.
“Giám đốc Trì dặn… nếu anh không có chuyện gì thì xin đừng đứng quanh khu làm việc nữa.”
Ngực Tư Yến Hàm như bị ai lấy búa đập mạnh một cú.
Anh từng là cả thế giới của cô, giờ lại thành người bị yêu cầu rời đi.
“ Tư Yến Hàm.”
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Anh giật mình xoay người, thấy Trì Hựu đã đứng ở hành lang từ lúc nào.
Nắng xuyên qua chiếc sơ mi trắng, vẽ nên bóng dáng mảnh mai của cô. Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út lấp lánh.
“Chúng ta kết thúc rồi.” Giọng cô bình thản như đang nói về thời tiết: “Thả cho chính anh một con đường đi.”
Một câu nói, như viên đạn cuối cùng bắn trúng tim Tư Yến Hàm.
Anh từ từ ngồi thụp xuống, nhiều năm rồi lần đầu tiên khóc như một đứa trẻ:
“Xin lỗi… Trì Hựu… xin lỗi em…”
Trì Hựu lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi xoay người đi về phía studio.
Ngay khoảnh khắc tay cô chạm vào tay nắm cửa, phía sau vang lên một tiếng hét gần như xé họng:
“Nhưng anh thật sự đã yêu em mất rồi!”
Bàn tay cô khựng lại một giây, nhưng cuối cùng… vẫn không ngoảnh đầu.
Khoảng cách giữa hai người, đã bị lệch nhịp từ lâu rồi.
Chu Húc Bạch bắt đầu chuẩn bị màn cầu hôn trước cả một tuần.
Anh âm thầm liên hệ với đài thiên văn mà Trì Hựu yêu thích nhất, mượn được thiết bị chiếu bầu trời sao chuyên nghiệp.
Vào ngày cầu hôn, anh cho toàn bộ nhân viên studio tạm nghỉ, âm thầm trang trí phòng thử mẫu thành một vũ trụ thu nhỏ.
“Em qua phòng thử mẫu một chút nhé?” Anh nhắn tin cho Trì Hựu, lúc đó cô đang họp.
Khi Trì Hựu đẩy cửa bước vào, cả căn phòng bỗng tối sầm lại.
Dải ngân hà như chảy trôi dưới chân, chòm sao Orion sáng lấp lánh trên tường.
Chu Húc Bạch đứng giữa vầng sáng lấp lánh, sau lưng là toàn bộ những bản thiết kế của cô suốt bao năm nay được chiếu lên.
“Đây là…”
Trì Hựu kinh ngạc đưa tay che miệng.
Chu Húc Bạch quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc hộp nhung.
Khi anh mở hộp, toàn bộ sao trời trong phòng bỗng tụ lại chiếu vào chiếc nhẫn, viên kim cương dưới ánh sao ánh lên sắc xanh dịu dàng.
“Em từng nói, kim cương tượng trưng cho sự khởi đầu mới.”
Giọng Chu Húc Bạch hơi run, “Thiết kế của chiếc nhẫn này… lấy cảm hứng từ tác phẩm đoạt giải của em.”
Nước mắt Trì Hựu rơi không ngừng.
Cô nhận ra — đây chính là chi tiết từng bị ban giám khảo từ chối trên bản vẽ năm xưa.
“Anh đã liên hệ thợ thủ công ở Ý, mất ba tháng để tạo ra bản hoàn hảo nhất.”
Anh nhẹ nhàng nâng tay cô:
“Mỗi ngày bên em, anh đều thấy thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
Trì Hựu, em… đồng ý lấy anh chứ?”
Chưa đợi anh nói hết, cô đã nhào vào lòng anh, nước mắt thấm ướt cả vạt áo sơ mi.