Chương 2 - Tôi Mua Xúc Xích Mà Phải Trả Giá Bằng Một Crush

3

Sau khi kết bạn, tôi liền chuyển tiền qua.

Từ đó đến nay cũng không nói chuyện gì thêm.

Một lần tình cờ, khi mời bạn chơi game, tôi bấm nhầm và kéo cả Thẩm Tề Bạch vào trận.

Tôi cũng ngại không dám đá cậu ấy ra, thế là cứ thế đánh vài trận liền.

Cậu ấy siêu gánh team, có cậu ấy là gần như thắng chắc.

Tôi theo thói quen khen vài câu, cậu ấy cũng lịch sự bật mic trả lời lại, nhưng giọng điệu vẫn xa cách.

Từ đó về sau tôi cẩn thận hơn, sợ lại lỡ kéo nhầm.

Cho đến tuần trước, Thẩm Tề Bạch bất ngờ nhắn tin mượn tài khoản.

Tôi lúc đó bận nên không nghĩ nhiều, cứ vậy đưa cho cậu ấy mượn.

Rồi dần dần, chúng tôi bắt đầu có kiểu tương tác như sau:

Thẩm Tề Bạch: 【Quét tài khoản.】

Tôi: 【Tới rồi.】

【Quét rồi.】

【OK.】

Cho đến hôm nay, cậu ấy đột nhiên bảo đã giúp tôi đánh được một mốc rank đặc biệt.

Tôi nhìn vào giao diện chính, thấy số sao thì thật sự yêu thích không rời.

Liền chụp màn hình, chuẩn bị đem lên trang cá nhân khoe nhẹ.

Bạn thân của tôi – Sầm Vân – thấy được, liền gửi tới một loạt tin nhắn chất vấn:

【Mọi người đang ở rank Cao Thủ chơi vui vẻ, tự nhiên cậu lên Thách Đấu là sao?】

【Cậu phản bội tôi!】

【Rốt cuộc là hết yêu rồi, không còn tình cảm nữa nên lên rank cũng không gọi tôi đi cùng hả?】

【Nói đi, tốn bao nhiêu tiền? Để tôi còn thấy dễ chịu chút.】

Tôi gửi một đoạn voice ngắn trả lời:

“Không tốn đồng nào hết, Thẩm Tề Bạch đánh giúp đó.”

Sầm Vân lập tức gọi video call tới liền.

“Ai cơ? Cậu nói là ai?!”

“Thẩm Tề Bạch đó, sao vậy? Trước tụi mình còn chơi game với cậu ta mà.”

Sầm Vân trông như thấy ma, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Trời ơi, Thẩm Tề Bạch là người nổi tiếng lạnh lùng, không thích giao du với ai, người khác muốn thêm WeChat của cậu ta còn khó như lên trời.”

“Ban đầu cậu kết bạn được với cậu ta là tôi đã sốc lắm rồi, giờ cậu ta còn giúp cậu cày acc nữa á?!”

“Thật thà khai mau, giữa hai người có chuyện gì không đấy…”

Tôi vội vàng lắc đầu.

“Cậu đừng nghĩ lung tung.”

“Tôi có xem lịch sử trận đấu rồi, cậu ta chủ yếu đánh đôi với một người tên là ‘Vân Vụ’, chắc là muốn giúp người ta lên rank nên mượn tài khoản của tôi để cày cùng.”

“Thật không đấy?”

“Thật mà.”

Sầm Vân chống cằm, vẫn nửa tin nửa ngờ.

“Nhưng đó là Thẩm Tề Bạch đấy…”

Làm tôi cũng bắt đầu thấy nghi ngờ.

“Vậy theo cậu, tại sao cậu ta lại mượn acc của tôi? Tôi với cậu ta đâu có thân.”

“Làm sao tôi biết được.”

“…”

Biết thế khỏi hỏi.

“Tạm thời không nói nữa, tôi đi nhận mốc rank đã, hứ.”

Sầm Vân lập tức bật dậy: “Chờ với! Tôi cũng muốn khoe ké một tí!”

4

Một giờ sáng, tôi nhận được biểu tượng mốc rank Tiểu Kiều.

Sầm Vân không ngớt lời khen:

“Quá đỉnh luôn, một tuần lên hẳn Tiểu Quốc.”

“Ở ngoài thuê người cày chắc cũng mất mấy ngàn, thậm chí gần chục triệu.”

“Cậu nói Thẩm Tề Bạch không bận hả, còn có thời gian chơi game. Tôi tưởng mấy người học giỏi thì lúc nào cũng bận chứ.”

“Tôi cũng không biết nữa, cậu ta mượn thì tôi cho thôi.”

“Đủ rồi đấy, đừng nói nữa, tôi bắt đầu ghen tị rồi nha!”

Sau đó tụi tôi chơi thêm hai trận đánh thường rồi Sầm Vân đi ngủ.

Tôi thì bắt đầu ngứa tay.

Muốn chơi xếp hạng cho đã.

Dù gì mai sáng cũng không có tiết.

Nhưng lại lo rank cao quá…

Thôi kệ, chơi một trận thôi.

Thua thì đi ngủ.

Vừa vào trận, tôi cẩn thận bật mic:

“Tài khoản này được cao thủ cày lên nha, các bạn chỉ huy giúp mình với, mình sẽ nghe lời tuyệt đối.”

Giờ này khuya rồi nên đồng đội cũng khá thân thiện.

Mặc dù… trận đó thua.

Tôi lại mở thêm một trận.

Rồi lại thêm một trận nữa.

Tôi chơi từ vui vẻ phấn khích đến mồ hôi đầm đìa.

Đối thủ bên kia như thể biết tôi là điểm yếu, liên tục nhắm vào tôi, cứ lộ mặt là bị hạ.

Đồng đội cũng chuyển từ thân thiện sang chửi bới om sòm.

Không biết từ lúc nào đã là 4 giờ sáng.

Tôi “vinh dự” nhận chuỗi 10 trận thua liên tiếp.

Cảm giác như tim ngừng đập luôn rồi.

Khóc thút thít.

Vừa tủi vừa tức.

Lướt qua loạt lịch sử trận toàn màu đỏ, tôi càng khóc to hơn.

Lướt tiếp xuống dưới, lịch sử trận đấu chuyển sang màu xanh.

Trận nào cũng là đỉnh cao, lại còn MVP.

Cũng là Tiểu Kiều, sao mà khác biệt lớn đến vậy trời!

Biết vậy tôi đã không cho Thẩm Tề Bạch mượn acc rồi, hu hu hu.

Trăm sao đúng là không phải người thường mà chơi nổi.

Tôi tức tối thoát khỏi game, chui vào chăn, tủi thân khóc một trận ra trò.

Trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi của Sầm Vân.

Tại sao Thẩm Tề Bạch lại giúp tôi cày acc?

Ừ nhỉ, tại sao chứ?

Chẳng lẽ là vì cậu ta ghi thù vụ cây xúc xích tôi giành mất…

Đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Chẳng lẽ Thẩm Tề Bạch vì thù tôi cướp cây xúc xích, nên cố tình mượn acc tôi đánh lên trăm sao, để rồi khi tôi solo bị team đối thủ coi là “máy rút tiền” mà đánh tới tấp?!

Thế là tôi bắt đầu tự suy diễn đủ kiểu.

Trong cơn kích động, tôi giận dữ đăng status lên trang cá nhân:

【Thẩm Tề Bạch, cậu đừng có nhỏ nhen như vậy, chỉ là một cây xúc xích thôi mà, có cần thiết phải chơi acc tôi lên trăm sao để tôi bị hành tơi tả khi solo không?!】