Chương 2 - Tôi Mới Là Chủ Nhà Này Không Phải Bà

“Hay là để bà ấy làm đủ một tháng đi. Đỡ phải giải thích với bạn, lương cũng dễ tính.”

Tôi đành gật đầu đồng ý.

Người sống tử tế là vậy, không thích làm căng mọi chuyện, lúc nào cũng chừa đường lui.

Thấy tôi vẫn còn buồn bực, anh ta xoay người tôi lại: “Ây da, tiểu tổ tông à, đừng giận nữa mà~”

Dù sao cũng mới cưới, lại đang gần gũi thế này, không khí đột nhiên trở nên nóng bỏng.

Anh từ từ tiến sát lại, tôi cũng khẽ nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn.

Ngay lúc anh chuẩn bị chạm vào tôi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa rầm rầm.

“Kính Tiên à, cái bình nóng lạnh trong nhà tắm bật sao vậy? Sao dì vặn hoài mà không ra nước nóng?”

Người chồng vừa âu yếm với tôi một giây trước lập tức bật dậy chạy ra xử lý giúp.

Tôi chờ mãi cũng không thấy anh quay lại. Mở nước thôi mà lâu vậy à?

Cơn tức bốc lên đầu, tôi tắt đèn, trùm chăn đi ngủ luôn.

Lâu sau, Hứa Kính Tiên trở vào người lạnh toát, còn muốn ôm tôi tiếp.

Tôi gạt tay anh ta ra, quay mặt sang bên không thèm nói nữa.

2

Sáng hôm sau, tôi có một cuộc họp quan trọng.

Tôi phát hiện bộ đồ hôm qua đã ủi sẵn không cánh mà bay.

Tìm quanh một vòng vẫn không thấy, lúc đi ngang qua phòng ăn thì thấy cô giúp việc đang vắt chân chữ ngũ, chăm chú xem điện thoại.

Thấy dáng vẻ ấy, tôi chẳng muốn mở lời với bà ta làm gì.

Tôi bắt đầu nghi ngờ có phải mình nhớ nhầm, quên lấy đồ ra không.

Lục tung tủ quần áo lên cũng không thấy.

Lúc này, chồng tôi đã rửa mặt xong, ngồi ăn sáng trên bàn, còn cô giúp việc đang phục vụ bên cạnh.

Thấy vẻ mặt tôi khó chịu, anh ta vừa nhai vừa hỏi lơ mơ:

“Vợ ơi, có chuyện gì vậy?”

Tôi ngồi xuống cạnh anh, bắt đầu ăn sáng: “Đồ của em mất tiêu rồi, rõ ràng hôm qua đã ủi xong và treo ngoài kia.”

Đang ăn thì bất ngờ đũa trên tay tôi bị hất văng.

“Tự nhiên làm gì vậy?”

Cái hất mạnh đến mức tay tôi còn đau.

Cô giúp việc trừng mắt nhìn tôi, rồi kéo cả đĩa đồ ăn về phía chồng tôi.

“Dậy thì muộn, tỉnh dậy chỉ biết ăn, không biết nấu bữa sáng cho chồng mình à?”

Tôi không nhịn được nữa, ném thẳng đôi đũa xuống sàn:

“Không phải bà nấu rồi sao?”

“Với lại, người thuê bà là cả hai chúng tôi, không phải chỉ mình ảnh.”

Vừa nói, tôi vừa chỉ tay vào trán chồng.

Cô ta tức hơn nữa, đẩy tôi qua một bên:

“Suốt ngày nói chủ với chả thuê, cô tưởng cô là bà lớn chắc? Tôi đâu phải nô lệ của cô!”

“Còn nữa, chỉ vào mặt đàn ông trong nhà, không biết xấu hổ à?”

Sáng sớm, đồ thì không thấy, bữa ăn cũng không yên, bị người ta giảng đạo giữa bàn ăn.

Trong đầu tôi như có lửa đang cháy.

“Tôi chỉ đó, sao nào?”

Nói rồi, tôi bưng nguyên cái đĩa lên, ăn một hơi sạch bách.

Nhìn gương mặt vừa đỏ vừa xanh của bà ta, tôi lạnh lùng nói tiếp:

“Ăn hết rồi, sao nào?”

“Tốt nhất bà nên hiểu rõ đây là nhà ai.”

Chồng tôi thấy vậy liền đưa tay xoa đầu tôi:

“Tiểu Cẩm à, sao em trẻ con thế, còn đi đấu khẩu với dì. Dì không có ý gì đâu mà.”

“Dì chỉ muốn khuyên em là dậy sớm tốt cho sức khỏe, chỉ là không biết nói khéo thôi, đừng hiểu nhầm.”

Tôi hất tay anh ta ra.

“Vậy sao bà ta không cho em ăn sáng?”

Chồng tôi khó xử nhìn tôi một cái, rồi thở dài.

“Đừng gây nữa được không, sáng sớm rồi còn gì…”

“Gây á?”

Nói đến đây tôi lại nổi điên.

“Không phải bà ta là người bắt đầu sao? Đồ của em không chừng là bị bà ta giấu đi rồi đấy!”

Chồng tôi đứng giữa hai bên, vẻ mặt đầy khó xử.

Thấy tôi nhất quyết không chịu bỏ qua anh quay sang hỏi cô giúp việc:

“Dì có cất đồ của Tiểu Cẩm đi không vậy?”

Chương 3

Cô giúp việc bĩu môi rồi mới chịu mở miệng:

“Tôi thấy cô ấy để đồ treo ngoài kia, tưởng là đồ bẩn nên đem đi giặt rồi.”

“Bà từng thấy đồ bẩn nào được treo gọn gàng, phẳng phiu chưa?”

Tôi không kìm được, định lao tới, nhưng bị chồng giữ lại.

“Thì tôi đâu có biết. Cô lười thế, chắc gì tự giặt. Tôi giặt giúp rồi mà còn bị nói.”

“Bộ không có cái nào khác để mặc sao?”

Bà ta nấp sau lưng chồng tôi, lại làm bộ làm tịch tỏ vẻ oan ức.

Chồng tôi thấy vậy cũng nói:

“Đừng giận nữa vợ à. Cãi nhau nữa thì trễ làm mất.”

“Anh chọn cho em bộ khác nhé, thay cái khác đi.”

Tôi trừng mắt nhìn bà ta một cái:

“Tốt nhất là lần sau đừng tự tiện đụng vào đồ của tôi. Có gì thì hỏi trước.”

Chồng tôi lại xen vào: “Được rồi, dì ấy biết rồi, em đừng nói nữa.”