Chương 7 - TÔI LÀ MỘT CÔ GÁI ĐANH ĐÁ

Nghe tin tôi ly hôn với Tống Thành Vân, chị bỗng nhớ lại cảnh Tống Thành Vân thành đạt trong kiếp trước, liền chạy đến tìm anh ta, tự nguyện dâng mình.

Tống Thành Vân thấy chị cũng xinh, lại đem theo một khoản tiền không nhỏ, nên cũng chẳng từ chối. Anh ta để chị ở bên cạnh, làm không công như trâu như ngựa.

Cả hai mở một công ty, mới chỉ khởi đầu đã tưởng mình là ông chủ lớn.

Ra lệnh cho các bên cung ứng như thể mình là vua, vừa yếu bóng vía vừa hống hách, chẳng bao giờ mặc cả hay kiểm hàng.

Các nhà cung ứng bề ngoài thì niềm nở gọi “ông chủ – bà chủ”, nhưng sau lưng thì cười khinh, bảo họ là “cặp ngốc lắm tiền, dễ dụ như cừu non”.

Không có đơn hàng nào, lại phải nuôi nhân viên, chỉ vài tháng sau là Tống Thành Vân đã tiêu sạch tiền trong tay.

Anh ta vẫn tự tin vì kiếp trước cũng phải chờ lâu mới có hợp đồng. Vậy nên lần này liều mình, đem cả căn nhà cũ đi thế chấp ngân hàng.

Chị tôi còn tệ hơn, dốc hết tài sản cá nhân, vay hơn một trăm triệu tiền online, không hợp đồng không văn bản, dâng cả đống tiền cho Tống Thành Vân.

May mà vận may vẫn chưa dứt hẳn, nhờ ký ức kiếp trước, Tống Thành Vân thật sự ký được một hợp đồng lớn.

11

Có lần tôi ra chợ mua nguyên liệu, tình cờ gặp Tống Thành Vân và chị.

Chị tôi mặc áo khoác lông sang chảnh, trang điểm rực rỡ, vừa thấy tôi đã lập tức khoác tay Tống Thành Vân bước đến, tỏ vẻ kiêu căng:

“Em à, nhìn em kìa, ăn mặc kiểu gì mà quê mùa vậy. Có cần chị mua tặng em cái áo cho ra dáng không?”

Tôi chẳng buồn chấp, chỉ đáp nhẹ:

“Chị à, ít ra em cũng không cần vay tiền để mua quần áo.”

Chị hừ lạnh:

“Em tưởng em là ai? Giờ là bà cô già không ai thèm ngó tới.”

Tôi mỉm cười:

“Ủa, hai người kết hôn rồi à? Hay là anh Tống vẫn chưa cho chị danh phận?”

Quả thật, Tống Thành Vân không muốn cưới chị tôi. Anh ta khinh thường việc chị không thể sinh con nữa – cưới về chẳng khác gì tuyệt hậu.

Thế nên chị chỉ là “bạn giường”, đến nhà anh ta còn chưa được đặt chân vào.

Từng lời của tôi như dao đâm vào lòng, chị đỏ bừng cả mặt vì tức.

Tôi quay người bỏ đi, chẳng thèm đôi co. Tôi đến chợ để làm ăn chứ không phải cãi nhau với mấy người hoang tưởng.

Vài tháng sau, đối tác làm ăn của tôi kể rằng: Tống Thành Vân đúng là ngốc, khi hợp tác thì nhường hết phần lợi nhuận cho bên kia.

Lúc đầu, bên đặt hàng còn hí hửng, nhưng đến khi nhận hàng thì choáng váng – toàn là hàng lỗi, không thể sử dụng.

Hóa ra nhà cung ứng thấy anh ta dễ dụ nên bán cho toàn là hàng vừa đắt vừa dởm.

Nguyên liệu đã tệ, công nhân thì thấy anh ta dễ dãi nên cứ lười nhác, trốn việc, làm qua loa cho xong.

Tống Thành Vân van xin hết lời cũng chẳng ai buồn để ý.

Lô hàng đó bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. Đến khi bên kia thúc quá gấp, anh ta phải lôi cả người nhà vào làm cùng mới cố giao cho kịp.

Kết quả vẫn là… một đống hàng lỗi.

Không dùng được gì, giờ chắc phải bồi thường một khoản lớn.

Tôi gật đầu, chuyện này tôi đã đoán được từ lâu, chỉ không ngờ chị tôi lại dại dột đến thế.

Vì muốn ở bên Tống Thành Vân mà chị chấp nhận vay nợ online. Mấy hôm trước tôi còn nhận được cuộc gọi từ bên đòi nợ.

Họ nói chị tôi vay đến một trăm triệu, đã quá hạn cả tháng rồi, hỏi tôi chị ở đâu.

Tôi đáp:

“Tôi và cô ta không có quan hệ gì. Tôi không biết chị ấy ở đâu, càng không định trả thay. Đừng gọi lại nữa, nếu không tôi sẽ kiện mấy người tội khủng bố đòi nợ.”

Sau đó họ mới thôi không làm phiền.

12

Đến khi công ty sắp phá sản, Tống Thành Vân mới bắt đầu nhận ra: kiếp trước anh ta thành công đều là nhờ tôi.

Anh ta có thể không cần tiền bồi thường, nhưng nhân viên thì không như vậy.

Thấy công ty sắp sập, sợ mất trắng tiền lương, họ chặn đường không cho Tống Thành Vân rời khỏi công ty.

Chị tôi thấy tình hình căng quá liền bỏ chạy, còn anh ta thì phải viết giấy nợ cho từng người thì mới được thả.

Anh ta đến tận trụ sở công ty tôi, muốn gặp tôi nhưng bị bảo vệ chặn lại.

Ban đầu tôi không định gặp, nhưng anh ta ngày nào cũng gây ầm ĩ dưới cổng, còn gọi cả báo chí đến nói tôi có tiền rồi thì khinh người.

Thậm chí còn bịa chuyện, bảo rằng vừa bị công ty sa thải thì tôi đã đòi ly hôn.

Cư dân mạng không biết đầu đuôi, nghe theo lời anh ta, liền mắng tôi là “đào mỏ”, “ham tiền bỏ chồng”.