Chương 6 - Tôi Là Hứa Ý San

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

12

Mới mấy ngày không gặp, trông Giang Hành Chỉ tiều tụy hẳn đi.

Tôi đoán chắc là do mấy hôm nay hắn ở bệnh viện thức trắng trông nom Tô Lê?

Cô ta bị thương nghiêm trọng đến thế sao?

Ý nghĩ ấy chỉ vụt qua đầu tôi chốc lát rồi biến mất.

Tôi chẳng quan tâm mấy chuyện giữa lũ tra nam tiện nữ đó.

Tôi chỉ muốn biết—bản thỏa thuận ly hôn đã soạn xong chưa.

Không khí phòng khách khá kỳ lạ.

Giang Hành Chỉ liếc nhìn cô người làm đang quỳ rạp dưới đất.

Ánh mắt ấy như tiếp thêm dũng khí cho cô ta, liền lau nước mắt, ngẩng đầu kể khổ: “Thiếu gia… phu nhân định sa thải em ạ…”

Giang Hành Chỉ không nổi giận mắng tôi như trước.

Chỉ nhíu mày, nhìn quản gia: “Cậu quản người kiểu gì vậy?”

Quản gia là người lão luyện, hiểu ngay ý hắn, liền lập tức đưa cô người làm rời đi, để lại không gian riêng cho tôi và hắn.

Giang Hành Chỉ nhìn tôi, định nói gì đó nhưng rồi lại im.

Tôi nhắc: “Đừng quên chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn.”

“Tôi không ly hôn.”

Tôi móc móc tai: “Hử? Tôi nghe nhầm à?”

Giang Hành Chỉ dịu giọng: “Ý San, chuyện trước kia bỏ qua đi, chúng ta làm lại từ đầu được không?”

Hắn dừng một lát, rồi lại nói: “Chuyện cũ là tôi hiểu lầm em. Anh xin lỗi.”

Tôi nheo mắt: “Thế còn Tô Lê thì sao? Cô ta yêu anh sâu đậm lắm đấy, anh nỡ lòng nào bỏ?”

Giang Hành Chỉ thoáng lộ vẻ chán ghét trong ánh mắt: “Sau này tôi sẽ không liên lạc với cô ta nữa.”

Hắn nắm tay tôi, ánh mắt tha thiết: “Ý San… em sẽ tha thứ cho anh, đúng không?”

Đúng, nếu là Hứa Ý San, cô ấy sẽ tha thứ.

Bởi vì cô ấy là thánh mẫu.

Bị đâm một trăm nhát vẫn sẵn sàng đưa ngực ra thêm lần thứ một trăm lẻ một.

Nhưng tôi thì không.

Tôi hỏi lại: “Anh chắc chắn… không muốn ly hôn?”

“Dĩ nhiên rồi. Chúng ta không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Tại sao lại phải ly hôn?”

Tôi gật đầu.

“Vậy đừng hối hận.”

13

Từ hôm đó, tôi bắt đầu công khai ăn chơi trác táng.

Hôm nay tán tỉnh trai trẻ, ngày mai bao nguyên rạp xem nam người mẫu trình diễn.

Nếu bắt gặp phóng viên chụp ảnh, tôi còn chủ động gửi hôn gió.

Giang Hành Chỉ ngày nào cũng phải đi xử lý mấy tin đồn của tôi.

Hắn rất biết nhẫn nhịn, coi như tôi đang trút giận vì những tổn thương hắn từng gây ra.

Không những không oán trách, hắn còn gửi thêm cho tôi mấy chiếc thẻ tín dụng.

Muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt.

Tôi cũng không khách sáo, quẹt sạch giới hạn luôn.

Sau mấy vòng chuyển khoản lòng vòng, cuối cùng toàn bộ số tiền ấy… đều trở thành tài sản riêng của tôi.

Tôi không trò chuyện với hắn.

Mỗi khi gặp nhau, tôi chỉ hỏi một câu duy nhất: “Bao giờ thì ly hôn?”

Giang Hành Chỉ chỉ có một câu trả lời: “Tôi không ly hôn.”

Thỉnh thoảng, chúng tôi cùng ngồi ăn ở một bàn.

Hắn lại bắt đầu ôn lại kỷ niệm xưa.

Cứ tưởng mọi thứ có thể quay lại như ban đầu.

Nhưng tôi thật sự đã ngấy tận cổ cái bộ mặt giả tạo đó.

Tôi chỉ muốn cầm dao rạch từng tấc da trên người hắn, để nhìn hắn chảy máu đến khi cạn khô.

Tại sao mọi quyền quyết định đều nằm trong tay hắn?

Khi không yêu—thì đem tôi ra lợi dụng.

Đến lúc hối hận—thì bắt tôi phải tha thứ.

Ai cho anh cái quyền đó?

Giang Hành Chỉ à, có thể cả thế giới này xoay quanh anh.

Nhưng tôi, chỉ xoay quanh Hứa Ý San.

Tôi rất kiên nhẫn.

Cuối cùng, cơ hội cũng đến.

Tôi gọi điện cho Giang Hành Chỉ, nói muốn hắn cùng tôi đi dự một buổi dạ tiệc từ thiện.

Buổi tiệc đó quy tụ rất nhiều ngôi sao và thương nhân nổi tiếng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)