Chương 9 - Tôi Là Hứa Tiểu Vi Và Câu Chuyện Tình Đầy Thương Tổn

Những cảm xúc đến trễ, ùn ùn kéo đến, như cơn lũ nhấn chìm anh.

Một trận bệnh nặng.

Lần tiếp theo tôi nghe tin về anh, đã là gần kỳ thi cuối kỳ.

Bà Ngô Nguyệt gọi điện cho tôi:

“Những ngày gần đây, Thanh Xuyên cứ làm ầm lên đòi gặp cháu.

Cô đã cố gắng ngăn lại.”

“Đúng lúc công việc bên công ty nước ngoài của cô cũng đã ổn định.

Cô chuẩn bị làm thủ tục cho nó đi du học, đồng thời chữa trị.

Mấy ngày nữa sẽ bay rồi…

Có lẽ sẽ không quay lại nữa.”

Tôi lặng lẽ lắng nghe.

Đột nhiên, giọng bà dịu xuống, hơi ngập ngừng:

“Tiểu Vi, có lẽ… cô nên nói với cháu một câu xin lỗi.”

Bà thở dài, mang theo chút áy náy:

“Thật ra, cô không nên nổi giận với cháu hôm đó.

Dù thế nào đi nữa, cháu cũng không làm sai.”

“Nhưng con người mà, luôn vô thức mặc định những người yếu đuối thì có thể tha hồ đối xử tệ.

Bởi vì họ sẽ không phản kháng, chỉ biết nhẫn nhịn.”

“Đến tận bây giờ, cô mới nhận ra hành vi của mình thật quá thất lễ.”

Nghe vậy, lòng tôi cuối cùng cũng có chút dao động.

Tôi khẽ đáp:

“Cháu… đã không còn yếu đuối nữa.”

Đầu dây bên kia bật cười:

“Đúng vậy.”

“Cháu đã trưởng thành rồi.”

“Chỉ có Thanh Xuyên, vẫn mãi dậm chân tại chỗ.”

“Trước đây, cô luôn xót xa vì nó thiếu hụt những cảm xúc bình thường, nên cứ nuông chiều mãi, chưa bao giờ dạy nó thế nào là tôn trọng người khác, cũng chẳng dạy nó thế nào là tôn trọng chính mình.”

“Nhưng may mắn thay, sau trận ốm này, nó dường như đã thay đổi rất nhiều.”

“Ít nhất, nó đã biết khóc rồi…”

“Đó là lần đầu tiên, từ khi sinh ra đến giờ, cô nhìn thấy nó rơi nước mắt.”

“Vậy nên, cô cũng chuẩn bị sửa lại những sai lầm của mình.”

“À phải, cuộc gọi này… nói sao nhỉ, cũng coi như làm phiền cháu.”

“Nhưng cô có một tin tốt muốn báo cho cháu, coi như thay cho lời xin lỗi.”

Tôi im lặng lắng nghe.

Bà chậm rãi nói:

“Ba cháu… ba ngày trước uống rượu say, gây tai nạn giao thông.”

“Tử vong ngay tại chỗ.”

Chiếc điện thoại trong tay tôi suýt chút nữa rơi xuống đất.

22

Tôi từng nghĩ, nếu một ngày kẻ mà tôi hận nhất trên đời chết đi, tôi sẽ có cảm giác gì.

Sẽ cười to sung sướng?

Hay mở tiệc ăn uống linh đình?

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng…

Mình lại ngồi đó, òa khóc nức nở.

Không phải vì đau lòng.

Không phải vì tiếc nuối.

Mà là — vì giải thoát.

Tôi không khóc vì ông ta.

Tôi khóc cho chính mình.

23

Bà Ngô Nguyệt biết tôi không muốn nhìn thấy ông ta nữa.

Nên hậu sự của ông, bà đã thay tôi lo liệu.

Chỉ là, cuối cùng cũng chỉ còn lại một nắm tro bụi mà thôi.

Còn tôi, mang theo Ôn Minh, quay về vùng quê đã lâu không trở lại.

Trên xe, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

Tôi bắt máy:

“Alo?”

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở khẽ khàng, không ai lên tiếng.

Nửa phút sau, cuộc gọi tự động kết thúc.

Cũng không còn gọi lại lần nào nữa.

24

Nhưng chuyến trở về lần này, không phải vì cha tôi.

Càng không phải để về lại ngôi nhà cũ nát ấy.

Mà là… tôi đứng trước cổng một bệnh viện tâm thần.

Bước vào trong, bác sĩ và y tá đều nhận ra tôi.

“Đến thăm mẹ cháu sao?

Dạo này bà ấy khá hơn nhiều rồi.

Chỉ là… thường xuyên nhắc đến cháu.”

Trên chiếc giường bệnh kia.

Người đàn bà già nua, gầy gò, yếu ớt đến mức dường như chỉ còn hơi thở.

Nhưng gương mặt đó, vẫn có vài phần giống tôi.

Tôi chậm rãi bước tới gần:

“Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây.”

Bà không trả lời.

Chỉ lặng lẽ nhắm chặt mắt, vừa mới uống thuốc xong, rơi vào giấc ngủ mơ hồ của một bệnh nhân.

Tôi gặp lại bà sau kỳ thi đại học.

Một ngày nọ, trong lúc làm thêm kỳ nghỉ hè, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ cảnh sát:

“Xin hỏi, cô là Hứa Tiểu Vi đúng không?

Bà Từ Diễm là mẹ cô sao?

Hiện bà ấy đang ở thành phố B.”

Nhưng người phụ nữ mà tôi gặp lại…

Không phải là người mẹ tươi tắn, nhanh nhẹn năm nào.

Mà là một người đàn bà điên dại, đầu tóc bù xù, người ngợm rách nát, răng cũng đã rụng gần hết.

Họ nói, thật không thể tưởng tượng nổi.

Một người điên lại có thể lang thang từ thành phố C sang tận thành phố B.

Cũng chính lúc đó, tôi mới biết được sự thật.

Mẹ tôi — dưới sự bạo hành kéo dài của cha tôi — cuối cùng cũng bị bệnh, rồi phát điên.

Bà không phải cố tình bỏ rơi tôi.

Mà là có một ngày.

Trong cơn phát bệnh, bản năng sinh tồn đã khiến bà vô thức làm điều mà từ lâu, rất lâu rồi, bà muốn làm nhưng chưa từng dám:

Chạy.

Chạy trốn.

Bất kể là đi đâu.

Chỉ cần… thoát khỏi nơi địa ngục đó.

Nhưng một người phụ nữ điên loạn, còn có thể chạy được bao xa?

Cuối cùng, bà lưu lạc đầu đường xó chợ.

Thỉnh thoảng, trong cơn mơ hồ, bà cũng có những khoảnh khắc tỉnh táo.

Nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi.

Vậy nên, khi nhận ra mình đã ở thành phố B, bà luôn nghĩ đến việc phải trở về.

Không có tiền tàu xe.

Rồi bị người ta báo cảnh sát.

Và từ đó, tôi mới được liên lạc.

“Cô ấy nói… cô ấy quên chưa mang theo con gái.”

“Cô ấy bảo phải quay lại đón con gái.”

Đó là những lời viên cảnh sát kể lại cho tôi qua điện thoại.

Thì ra…

Mẹ tôi.

Từ đầu đến cuối.

Chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ rơi tôi.

25

Bà sinh ra trong một gia đình nghèo khó, lạc hậu.

Bà bị ép gả trong một cuộc hôn nhân sắp đặt, lấy một người đàn ông nghiện rượu.

Bị bóc lột, bị bạo hành, rồi cuối cùng cũng phát điên.

Bà trở nên dễ cáu gắt, luôn giận dữ, thường xuyên nói với con gái:

“Nếu không vì mày, tao đã ly hôn từ lâu rồi.”

Nhưng chính bà lại là người lao ra chắn trước mặt con khi người đàn ông kia ném chai rượu về phía tôi.

Máu chảy đầy đầu.

Từ đó, căn bệnh bắt đầu âm thầm hình thành.

Dồn nén suốt bao năm, cuối cùng cũng bùng phát.

Bà chưa từng thật sự nghĩ đến việc ly hôn hay bỏ trốn.

Cũng chưa từng nghĩ đến việc phản kháng hay trả thù.

Bởi vì từ khi sinh ra, chưa từng có ai dạy bà điều đó.

Những gì bà được dạy chỉ là —

Phải biết nghe lời.

26

Tôi không trách bà.

Tôi cần phải dạy lại bà, tôi nói:

“Mẹ à, mẹ có thể bỏ đi.

Ly hôn cũng không sao cả.”

“Mẹ à, con sẽ đưa mẹ rời khỏi đây.

Nếu ông ta dám đánh mẹ lần nữa, chúng ta sẽ báo cảnh sát.

Chúng ta sẽ phản kháng.”

“Mẹ à, người trong làng có nói gì, có mắng mẹ thế nào cũng không quan trọng.

Con sẽ bịt tai giúp mẹ, để mẹ không nghe thấy gì cả.”

Bà dần dần hồi phục trong bệnh viện tâm thần, tiến triển rất tốt.

Tất cả khoản điều trị ấy đều dùng từ số tiền thưởng tôi nhận được sau khi đỗ vào trường đại học top đầu — do nhà trường và thành phố trao tặng.

Nếu không vì vậy, tôi cũng đã không phải sống chật vật đến thế.

Nhưng tôi không hối hận.

Và giờ đây, khi tôi nắm tay Ôn Minh, tôi nói với mẹ:

“Mẹ à, con đã tìm được người con yêu rồi.”

“Chúng con sẽ kết hôn.”

Anh ấy rất tôn trọng con.

Chưa từng hạ thấp con.

Chưa từng làm tổn thương con bằng lời nói.

— Hết —