Chương 10 - Tôi Là Cổ Phiếu Rác Trong Danh Mục Của Mẹ

10

Dì cả, dì hai và cậu đều có mặt. Ba tôi cũng đứng cạnh giường mẹ.

Vừa thấy mẹ mở mắt, ba lập tức lên tiếng:

“Dương Nhã, cô có thể ghét tôi, nhưng sao lại có thể ghét cả con gái mình?

Tôi nghe nói cô đối xử với nó rất tệ!”

“Con bé học cấp ba mà cô chỉ cho nó 200 tệ trong hai tháng?

Cô còn coi nó là con người nữa không?”

Mẹ vung tay đánh ba túi bụi:

“Đồ khốn, cút đi! Cút theo tình nhân của anh ấy!

Anh xuất hiện ở đây làm gì?

Ai cho anh can thiệp vào chuyện giữa tôi và con gái tôi?!”

Ba chẳng hề kiêng dè:

“Giờ cô mới nhớ nó là con gái cô à?

Lúc cô mắng chửi, bạc đãi nó, sao không nhớ nó là con gái mình?”

Tôi chen vào giữa hai người, ngăn họ tiếp tục cãi vã.

Mẹ túm lấy cổ tay tôi:

“Mày tránh ra!

Đừng quên ai là người nuôi mày lớn.

Giờ mày bênh cái thằng khốn này là sao hả?”

Tôi quay lưng lại, ngồi xuống mép giường của mẹ.

“Con không bênh ông ấy. Cả mẹ và ông ta, con đều ghét.”

“Mẹ à, con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ.”

“Từ lúc con có ký ức, mẹ có từng yêu thương con dù chỉ một chút không? Rõ ràng là không có.”

“Mẹ hận việc ba bỏ đi, nhưng không thể trút giận lên ông ấy, nên mẹ đổ hết lên con – như vậy mẹ cảm thấy dễ chịu hơn.”

“Ừ, mẹ dễ chịu thật đấy, nhưng còn con thì sao? Con là đứa có mẹ mà sống chẳng khác gì không có mẹ!”

“Có một chuyện, con mãi mãi không quên được.

Hồi mẫu giáo, mẹ bảo con dọn nhà.

Con tình cờ tìm được bức ảnh gia đình – khi đó con còn đang bế ngửa.

Con chỉ vào người đàn ông trong ảnh, hỏi mẹ đó là ai.”

“Chỉ vì một câu hỏi đơn giản như vậy, mẹ phạt con ba ngày không cho ăn.”

“Mẹ xin nghỉ học cho con, rồi nhốt con ở nhà.

Con đói quá, phải ăn cơm nguội để qua bữa, rồi nhập viện.

Mẹ lại bắt đầu kể công, nói đã đổ bao nhiêu tiền vào con, bắt con phải trả lại gấp mười.”

“Thật ra con cũng chẳng muốn nói gì nữa. Bây giờ ngay cả việc nói chuyện với mẹ, con cũng thấy mệt mỏi và chán ghét.”

“Mẹ ghét con, thì con cũng ghét mẹ. Từ giờ trở đi, tiền học và sinh hoạt, mẹ không cần phải bỏ ra thêm đồng nào nữa. Cũng khỏi cần ca cẩm chuyện mẹ đã chi bao nhiêu tiền cho con.”

Mẹ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt khó đoán.

Tôi hít sâu, nói rành mạch từng chữ: “Hôm nay, trước mặt mọi người, con hứa – từng đồng mẹ đã bỏ ra cho con, con sẽ trả lại hết.”

Tôi trấn tĩnh lại, quay sang ba:

“Còn ông, ông cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.

Bỏ vợ bỏ con! Nếu không kiểm soát nổi phần dưới, thì nên đi cắt cho rồi.”

“Dù là làm chồng hay làm cha, ông đều thất bại.”

“Từ giờ tiền học và sinh hoạt của con – ông lo.

Ông nợ con.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.

Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng mẹ gọi mình:

“Thanh Niệm!”

Dì cả đuổi theo tôi:

“Thanh Niệm, con nghĩ kỹ chưa? Thật sự định không nhận mẹ con nữa sao?

Dì không phải đến để khuyên can, con cứ yên tâm.”

Tôi gật đầu:

“Dì ơi, con nghĩ thông rồi. Đừng kỳ vọng quá nhiều vào tình thân nữa.

Con sẽ chấp nhận sự thật – rằng mẹ không yêu con.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)