Chương 5 - Tôi Là bà Của Thái Tử Bắc Kinh
46
Hơn nữa, để tiết kiệm chi phí, hắn còn bắt tôi đến công ty hắn thực tập không lương!
Cứ tưởng rằng theo hắn sẽ có cuộc sống tốt đẹp, ai ngờ lại thê thảm đến vậy.
Tôi tự hỏi, có phải vì chúng tôi bất chấp bối phận ở bên nhau, nên mới bị báo ứng như vậy không?
Tôi nói suy nghĩ này cho hắn, hắn nói nếu bây giờ tôi dám đá hắn, dám chê hắn nghèo, dám chia tay với hắn, hắn sẽ g. iết tôi, ngâm tôi trong formalin.
Đúng là yêu tôi đến chế t đi sống lại mà!
May mà gần nửa năm sau, hắn đã thu hồi vốn, còn kiếm được kha khá!
Hắn lập tức trả lại tiề/n cho tôi, còn trả cho tôi một khoản lương thực tập hậu hĩnh.
Tôi cảm thấy tình cảm của chúng tôi lại giống như thủa ban đầu.
Tôi nói: "Vậy bây giờ anh nên đưa tiề/n cho em giữ chứ? Dù sao bây giờ em cũng là vợ chưa cưới của anh rồi."
Hắn nói: "Em chỉ muốn bỏ tiề/n vào mà không muốn lấy ra, bây giờ anh còn nhiều dự án cần đầu tư, đương nhiên không thể đưa cho em được. Yên tâm, chờ anh tích lũy đủ vốn, sau này sẽ đưa hết cho em quản lý."
*
Chương 6: Đánh Đổi
47
Không ngờ, chuyện tình yêu ngang trái của chúng tôi lại kéo dài từ năm nhất đại học đến năm 4.
Sự nghiệp của Thẩm Trường Dạ cũng ngày càng phát triển.
Bố mẹ hắn không quan tâm đến hắn, không có nghĩa là bạn bè và người thân không quan tâm đến hắn.
Ngoại trừ số tài sản bị gia đình thu hồi, hắn không bị thiệt hại gì quá lớn.
Ngược lại, vì hắn đã bắt đầu khởi nghiệp từ năm hai đại học, nên sự nghiệp của hắn đã có những bước tiến triển vượt bậc, trong giới đầu tư, dựa vào năng lực của bản thân, hắn đã có chỗ đứng nhất định.
Tôi cảm thấy rất tự hào.
Tôi cũng bóng gió với hắn: "Chúng ta đã yêu nhau được vài năm rồi, có phải nên tính đến chuyện tương lai hay không?"
Hắn khó hiểu, lật lịch trình: "Không phải kỷ niệm ngày gì mà?"
Sau đó, hắn đến phòng sách làm việc.
Tôi u oán trừng mắt nhìn bóng lưng hắn.
Tên khốn này!
Lúc trước muốn ở bên tôi, thậm chí không tiếc phạ m pháp, gia m cầm tôi, uy hiế p tôi. Bây giờ có được tôi rồi, tôi còn đồng cam cộng khổ cùng hắn gây dựng sự nghiệp, có thể coi là người vợ tào khang rồi, vậy mà hắn còn chưa nói đến chuyện kết hôn!
Nếu hắn dám đá tôi, đi hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý với người phụ nữ khác, tôi sẽ thiế n hắn!
48
Ngày tôi tốt nghiệp đại học, tâm trạng tôi không tốt lắm.
Tôi vừa nghĩ đến việc dạo này Thẩm Trường Dạ đối xử với tôi rất lạnh nhạt, vừa nghĩ đến việc nếu bị đá, tôi phải trả th ù hắn như thế nào.
Hừ, muốn tôi đau khổ, khóc lóc thảm thiết sau khi bị hắn ruồng bỏ ư? Không đời nào!
Tôi sẽ thiế n hắn, hoặc là bỏ thuố c hắn, sau đó kéo hắn ra hồ bơi dìm chế t, nói với bên ngoài là hắn say rượ u chế t đuối.
Nhưng làm như vậy, tôi sẽ không có được tài sản của hắn.
Đúng là nan giải.
Nhưng ít nhất cũng hả giận.
Tôi lại cảm thấy rất tủi thân, bạn trai nhà người ta, ít nhất cũng phải đến lễ tốt nghiệp của bạn gái chụp ảnh chứ.
Kết quả hắn lại nói hắn bận họp.
Lúc hắn tốt nghiệp, tôi đã đặc biệt ăn mặc thật đẹp, để hắn nở mày nở mặt.
Tên khốn này!
49
Lúc tôi đang nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa hắn, bạn cùng phòng kéo tôi chạy.
Tôi hỏi: "Đi đâu vậy?"
Cô ấy nói: "Nghe nói ở sân vận động có một tên ngốc, bao toàn trường ăn tiệc."
"Hả?" Tôi chạy còn nhanh hơn cô ấy, "Vậy thì nhanh lên, vừa hay tôi đang đói."
Kết quả, vừa mới xuất hiện, tôi đã nghe thấy tiếng reo hò chói tai, còn có rất nhiều pháo giấy bay về phía tôi.
Thẩm Trường Dạ mặc vest, mỉm cười nắm lấy tay tôi, đi đến vòng hoa hình trái tim ở giữa sân, sau đó hắn quỳ một gối xuống, mở chiếc hộp trong tay ra: "Lấy anh nhé, Chi Chi."
Tôi nhìn hắn, nước mắt lưng tròng.
Cuối cùng hắn cũng cầu hôn rồi!
Tôi lập tức đưa tay ra, nói: "Nhưng em sẽ không ký hợp đồng tiề/n hôn nhân đâu."
Hắn trừng mắt: "Sao lúc này em còn nghĩ đến chuyện đó?"
Tôi trừng mắt lại: "Anh còn mặt mũi mà nói, dạo này anh đối xử với em lạnh nhạt thế nào hả?"
Hắn cười: "Không phải là vì muốn chuẩn bị cho màn cầu hôn này sao?"
Nhìn hoa tươi trải đầy đất, còn có các bạn học đang lần lượt bước vào, tôi không khỏi trầm tư: "Vậy tại sao anh phải lãng phí tiề/n bạc như vậy?"
"Để cho mọi người biết, em đã có chủ, cũng để cho mọi người biết, anh đã có chủ."
Tôi vui mừng ôm chầm lấy hắn.
Ôm chặt hắn, chính là ôm lấy cuộc sống giàu sang phú quý!
50
Tôi và Thẩm Trường Dạ đã đăng ký kết hôn.
Ông nội hắn bị bện h phải nhập viện, hắn đưa tôi đến thăm.
Ông cụ cũng thỏa hiệp, nói: "Hai đứa nếu đã yêu nhau, vậy thì sống thật tốt với nhau. Đừng nói Chi Chi là bà của con với người ngoài nữa."
Thẩm Trường Dạ ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."
Bố mẹ hắn thấy tôi, thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ.
Chúng tôi tổ chức hôn lễ.
Cuộc sống vẫn như trước.
Chỉ là bây giờ tôi không cần phải học hành, cũng không cần phải đi làm nữa.
Tôi đi du lịch.
Mệt mỏi thì về nhà.
Thẩm Trường Dạ bận việc xong, sẽ đến tìm tôi.
Tôi cảm thấy cuộc sống của mình rất vui vẻ.
Ừm.
Đây chính là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Tôi còn dự định, đợi khi nào đi du lịch chán, tôi sẽ đi học một môn thể thao nào đó, trước tiên là học trượt tuyết.
Chơi chán trượt tuyết, tôi sẽ chơi môn khác.
Tôi muốn chơi cả đời.
Đi làm ư? Không thể nào!
Chồng đi làm, tôi ở nhà tiêu tiề/n. Bà của thái tử Bắc Kinh phải khác bọt như thế.
(Hoàn)