Chương 1 - Tôi Là bà Của Thái Tử Bắc Kinh

Chương 1: Bà Và Cháu

1

Nhà tôi ở một thôn nhỏ miền Đông Bắc. Gia đình tôi neo người, sau khi tôi chào đời không lâu thì bố mẹ qua đời vì tai nạn xe. Bà nội tôi cũng đã lớn tuổi, tôi cứ nghĩ mình sẽ thành trẻ mồ côi, không ngờ lại được một gia đình giàu có nhận nuôi.

Ông lão đó rất lịch sự, vừa gặp đã gọi bà tôi là "bà nội!"

Rồi ông ấy gọi tôi là: "Em gái!"

Tôi vừa ăn ổ bánh mì ông ấy đưa, vừa rưng rưng nước mắt đáp lại: "Anh trai!"

2

Nghe nói nhà họ Thẩm và nhà tôi vốn là họ hàng xa, nhưng bối phận nhỏ hơn. Sau khi trải qua kháng chiến chống Nhật, gia đình họ trở nên giàu có. Còn nhà tôi thì dần dần sa sút.

Nhưng năm đó, ông cụ nhà họ Thẩm từng được bà nội tôi - chính là bà nội nuôi của ông ấy - giúp đỡ rất nhiều. Khi ông ấy không có cơm ăn, chính bà nội tôi đã cho ông ấy một miếng cơm, nhờ vậy ông ấy mới sống sót.

Là cháu gái duy nhất của bà, tôi được nhà họ chăm sóc rất chu đáo.

3

Tôi gặp Thẩm Trường Dạ lúc 8 tuổi, khi ấy hắn 9 tuổi, đã cao hơn tôi rồi.

Ông nội nói với hắn: "Đây là bà trẻ của con. Sau này phải hiếu thảo với bà."

Tôi thẳng lưng, cố mỉm cười sao cho thật hiền hậu đưa cho hắn một bao lì xì: "Cháu ngoan, đã lớn thế này rồi."

Lại tôi cố rướn người lên, muốn xoa đầu hắn.

Thẩm Trường Dạ tỏ vẻ kiêu ngạo, nhưng liền bị ông nội ép buộc nên chỉ có thể cười gượng gạo cúi đầu: "Chào bà trẻ."

Sau đó, chúng tôi cùng nhau lớn lên.

4

Kinh thành thật sự rất phồn hoa, khác hẳn cái thôn nhỏ nhà tôi. Tôi thích nghi rất nhanh.

Hàng ngày, Thẩm Trường Dạ có nhiệm vụ đưa đón tôi đi học để giúp tôi làm quen với môi trường mới.

Ông nội hắn, à không, phải gọi là anh trai tôi mới đúng, ông ấy thật sự rất chu đáo. Hằng ngày, anh trai đều dặn dò Thẩm Trường Dạ: "Đây là bà con, con phải hiếu thảo với bà nghe chưa. Thấy người ta bắt nạt bà, con phải là người xông ra đầu tiên, bảo vệ bà."

Tôi ngồi bên cạnh, gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng tình.

Thẩm Trường Dạ từ nhỏ đã rất ương bướng. Mỗi lần nhìn thấy tôi, hắn đều tỏ vẻ không phục.

5

Lúc tôi học lớp 5, hắn học lớp 6, có người tưởng tôi là bạn gái hắn, còn buông lời trêu chọc, bảo Thẩm Trường Dạ nuôi vợ từ bé.

Thẩm Trường Dạ tức giận đến mức mặt đỏ tía tai, y như muốn oánh người.

Tôi lập tức bước tới ra vẻ uy nghiêm, ngữ điệu cứng rắn như lãnh đạo đang phát biểu: "Thôi ngay!"

Tôi chắp tay sau lưng, dạy dỗ đám nhóc choai choai này: "Tôi là bà của cậu ta! Còn các cậu là bạn học của cậu ta, dựa theo bối phận, cũng nên gọi tôi một tiếng 'bà'!"

Tôi nhìn vào mắt từng đứa, dùng ánh mắt đầy uy hiế/p nhìn chằm chằm vào chúng. Đám nhóc lập tức tỏ vẻ không phục, nhưng vẫn bị tôi trấn áp: "Còn nhỏ tuổi không lo học hành, suốt ngày nghĩ đến chuyện yêu đương, có cảm thấy có lỗi với bố mẹ, có lỗi với thầy cô, có lỗi với sự nuôi dưỡng của Đảng và Nhà nước hay không?"

6

Tôi quay người, vẻ mặt đau lòng: "Bác Mao từng nói, trẻ nhỏ là đóa hoa của Tổ quốc, là tương lai hy vọng của đất nước... Ơ? Người đâu? Đám nhóc thối tha này!".

Thẩm Trường Dạ đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc nói: "Chúng nó chạy hết rồi."

Hắn còn cố ý kéo dài giọng, nói thêm một câu đầy mỉa mai: "Bà ạ!"

Tôi lập tức dạy dỗ: "Trường Dạ, sau này ai bắt nạt cháu, cháu phải nói với bà, bà sẽ đòi lại công bằng cho cháu! Cháu không thể cứ im lặng như vậy được. Nếu bà nói không lại bọn họ, bà còn có thể lăn ra ăn vạ đấy! Ê! Đám nhóc thối tha kia! Bà còn chưa nói xong! Lũ cháu chắt bất hiếu này!"

"Kim Chi Chi, em đang làm gì thế? Mau vào lớp học!" Giọng thầy giáo vang lên từ phía sau, tôi rụt cổ lại, vội vàng chạy về lớp.

7

Thành tích của Thẩm Trường Dạ tốt hơn tôi, điều này khiến tôi rất đau đầu. Bởi vì tôi luôn nhớ, tôi là trưởng bối, tôi phải làm gương cho hắn. Vốn dĩ hắn đã không phục tôi, tôi càng phải làm gương tốt hơn nữa.

Nhưng anh trai tôi nhanh chóng phát hiện ra nỗi khổ tâm của tôi, bèn nhờ Thẩm Trường Dạ mỗi ngày đều phải kiểm tra bài vở và kèm tôi học.

Anh trai nói: "Đây là biểu hiện của việc hiếu kính với trưởng bối."

Mắt tôi sáng lên, nói với Thẩm Trường Dạ: "Trường Dạ, bà đây muốn kiểm tra xem cháu học hành có chắc chắn hay không thôi."

Hắn thường xuyên cười nhạo tôi bằng vẻ mặt mỉa mai: "Vậy thì cháu cảm ơn bà."

Sau tuổi dậy thì, Thẩm Trường Dạ càng cao hơn tôi, lại còn thích dùng ánh mắt kiêu ngạo đó quan sát, khiến tôi càng cảm thấy mặt mũi của một người trưởng bối đều mất sạch.

8

Cho đến khi chúng tôi học cấp 3, hắn học lớp 12, tôi học lớp 11, tôi phát hiện hắn đang yêu sớm. Nháy mắt, tôi đã tìm được cơ hội để lấy lại vị thế.

Chuyện là vào tối thứ Sáu, tôi có bài tập mãi không giải được, định bụng đi hỏi hắn, kết quả lại nghe thấy hắn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Giọng hắn có phần bực bội: "Rõ ràng như ban ngày? Não cậu có vấn đề à? Với cái đầu óc ấy, cô ta hiểu gì chứ!"

Đối phương không biết nói gì đó, hắn thở dài một hơi, ngã người xuống giường: "Cho nên tôi mới bực mình đây! Bị cô ta hành hạ đến sắp phát điê/n rồi! Hay là tôi tỏ tình luôn nhỉ?"

Bỗng nhiên, hắn bật dậy: "Thôi kệ, cứ tỏ tình thẳng luôn! Nhìn thấy cô ta nói chuyện với người con trai khác, tôi chỉ muốn g/ iết người!"

Tôi nhíu mày suy nghĩ. Hắn muốn yêu sớm rồi, lại còn vào thời điểm quan trọng như năm lớp 12. Lại còn sắp phát điê/n nữa. Có vẻ như người mà hắn muốn tỏ tình không phải dạng vừa đâu.

Tôi xoa cằm suy tư.

9

Thẩm Trường Dạ đối xử với tôi cũng không tệ, mặc dù lúc nào hắn nhìn tôi cũng như nhìn kẻ ngốc.

*

Chương 2: Tuổi Thơ Dữ Dội

10

Thỉnh thoảng Thẩm Trường Dạ cũng rất hiếu thuận, ví dụ như lúc tôi đến kỳ kinh nguyệt, hắn biết mu/ a băng vệ sinh, biết lấy túi chườm nóng cho tôi; lúc tôi dậy muộn, hắn biết mu/a đồ ăn sáng, còn giúp tôi chép bài.

Đúng là đứa cháu ngoan mà!

Không được, tôi nhất định phải giúp hắn quay đầu là bờ!

Nhưng, chuyện này phải lên kế hoạch lâu dài. Tuổi trẻ bồng bột, rất dễ nổi loạn. Nhỡ đâu chúng ta - những người trưởng bối này - khuyên hắn đừng yêu sớm, hắn lại càng làm tới, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.

11

Tôi nằm trên giường, vắt óc suy nghĩ đối sách, đồng thời lên mạng tìm kiếm: "Làm gì khi con cái yêu sớm?"

Kết quả, hầu hết mọi người đều trả lời, phải tôn trọng ý kiến của tụi nhỏ, đồng thời khéo léo dẫn dắt chúng một cách chính xác.

Tôi đọc kỹ từng câu trả lời, học thuộc lòng 1 câu hay nhất. Sáng sớm hôm sau, vừa hay là thứ Bảy, tôi tự tin đặt báo thức, vừa đến giờ là lập tức bật dậy.

Lúc thay quần áo xuống lầu, tôi vừa hay gặp Thẩm Trường Dạ ở đầu cầu thang.

Tôi cười hiền hậu với hắn: "Sáng sớm vui vẻ, Trường Dạ."

Hắn nhìn tôi, vẻ mặt khó xử.

Hừ hừ.

Làm chuyện xấu đúng không?!

Xem bà đây xoay chuyển tình thế, giúp cháu quay đầu là bờ!

12

Tôi đi theo hắn ra ngoài. Mỗi buổi sáng, hắn đều dậy sớm tập thể dục, đây là truyền thống của nhà họ.

Hắn thắc mắc: "Sao hôm nay bà dậy sớm vậy?"

"Dậy tập thể dục." Tôi vừa nói vừa giơ tay đá chân, "Bà già rồi, xương cốt uể oải nên cũng phải vận động một chút chứ."

Khóe miệng hắn giật giật, sau đó chạy biến.

Tên nhóc thối tha này, chạy nhanh thật!

Hắn chạy bộ nửa tiếng, tôi ở phía sau cố gắng đuổi theo, con chó vàng Tiểu Hoàng nhà tôi cũng thè lưỡi chạy theo. Sau đó, hắn đến phòng tập thể hình nâng tạ, tôi ngồi bên cạnh đạp xe.

Đợi đến lúc cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, chúng tôi mới lần lượt đi tắm rửa ăn sáng.

Tuần này người lớn trong nhà đều đi công tác, không có ai ở nhà.

Trước khi xuống lầu ăn cơm, tôi nhớ lại đáp án chuẩn mực kia, sợ mình quên mất nên đã chép vào lòng bàn tay.