Chương 7 - Tôi Không Thể Sụp Đổ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bởi ông ta cần tôi dùng những quyền hạn này để đối phó Tập đoàn Nhuệ Khoa, để bịt cái hố mà chính tay ông ta đã đào ra.

Bề ngoài, tôi lặng lẽ xử lý mớ hỗn độn mà dự án “Khởi Minh Tinh” để lại.

Nhưng đồng thời, tôi tận dụng cơ hội ngàn năm có một này, như miếng bọt biển khổng lồ, tham lam hút hết mọi thông tin mà mình chạm đến được.

Và rồi, tôi phát hiện một vấn đề còn nghiêm trọng hơn việc ông ta bán dữ liệu “Khởi Minh Tinh”.

Thứ ông ta tiết lộ, không chỉ là dữ liệu phòng Marketing, mà còn liên quan đến một thương vụ mua bán sáp nhập bí mật — thứ có thể quyết định vận mệnh cả công ty.

Vì lợi ích cá nhân, ông ta đã đẩy cả công ty ra bờ vực thẳm.

Tôi bắt đầu bí mật sao lưu tất cả chứng cứ liên quan đến những giao dịch mờ ám giữa ông ta và Tập đoàn Nhuệ Khoa.

Từ email, chứng từ chuyển khoản, cho đến dữ liệu so sánh trước và sau khi bị chỉnh sửa…

Tôi phân loại từng mục, mã hóa nhiều tầng, lưu trữ vào vài máy chủ đám mây tuyệt đối an toàn.

Đây mới là bùa hộ mệnh thật sự của tôi — cũng là quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.

Vài ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ một công ty săn đầu người.

Giọng điệu bên kia vô cùng thành khẩn, đưa ra điều kiện đãi ngộ hậu hĩnh đến mức khó mà từ chối, mời tôi sang làm việc.

Mà công ty ấy, chính là Tập đoàn Nhuệ Khoa.

Tôi giả vờ lưỡng lự, khó xử.

Khi cúp máy, tôi bật cười.

Vương à, Vương… Ông tưởng rằng đẩy tôi lên cao, trao cho tôi quyền hạn, là tôi sẽ biết ơn và dốc sức vì ông sao?

Ông nhầm rồi.

Giờ đây, tôi không còn là cấp dưới của ông.

Tôi chính là cái đòn bẩy kẹp chặt sinh mệnh của ông.

Còn đối thủ bên kia, cũng coi tôi là quân cờ có thể lôi kéo.

Ván bài này, chẳng biết từ lúc nào, người nắm quyền chia bài — đã là tôi rồi.

07

Những ngày này, Tổng giám đốc Vương sống chẳng dễ dàng gì.

Ông ta giống như một con chim sợ cung, ngày ngày căng thẳng quan sát từng cử chỉ của tôi, chỉ lo tôi bỗng dưng nổi hứng mà kích nổ quả bom có thể khiến ông ta thân bại danh liệt.

Ông ta không dám động đến tôi, nhưng thuộc hạ của ông ta thì có khối kẻ sẵn sàng bán mạng.

Lý Minh chính là kẻ sốt sắng nhất.

Hắn rêu rao khắp nơi rằng tôi “dùng thủ đoạn mờ ám để leo lên chức vụ”, “ỷ thế hiếp người”, thậm chí còn bịa đặt những chuyện bẩn thỉu giữa tôi và Tổng giám đốc Vương trong phòng trà, nhà vệ sinh… chỉ để bôi nhọ.

Thủ đoạn rẻ tiền, nhưng đủ khiến người khác thấy ghê tởm.

Không dừng ở đó, hắn còn âm thầm gây khó dễ cho tôi.

Dự án cốt lõi tôi phụ trách, dữ liệu liên tục xuất hiện những lỗi kỳ quái.

Những lỗi này rất kín đáo, không đủ trí mạng, nhưng đủ để kéo chậm tiến độ, khiến đối tác nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi.

Trong một buổi thẩm định dự án, đại diện phía hợp tác cuối cùng cũng không nhịn nổi, ngay trước mặt tất cả mọi người, đưa ra câu hỏi gay gắt:

“Giám đốc Tô, chúng tôi rất tôn trọng năng lực của cô, nhưng nửa tháng nay, mô hình dữ liệu của các vị liên tục mắc phải lỗi sơ đẳng. Điều này buộc chúng tôi phải nghi ngờ liệu dự án có thể hoàn thành đúng tiến độ không?”

Phòng họp im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Tổng giám đốc Vương ngồi ghế chủ tọa, cúi đầu uống trà, không hé một lời, nhưng khóe mắt lại luôn liếc trộm phản ứng của tôi.

Lý Minh ngồi ở góc với tư cách đại diện hành chính, mặt mày không giấu nổi sự hả hê, như thể chắc mẩm tôi lần này tiêu đời.

Nhưng tôi không hề rối trí, biểu cảm chẳng đổi thay.

Tôi bình tĩnh nhìn vị đại diện đối tác:

“Vấn đề ông đưa ra rất then chốt, tôi cũng đã chú ý đến. Để giải quyết triệt để, tôi đã có sự chuẩn bị.”

Nói rồi, tôi mở laptop, kết nối máy chiếu.

Trên màn hình hiện ra hai bản báo cáo dữ liệu giống hệt nhau.

“Bên trái là bản cuối cùng gửi cho quý công ty hôm qua Bên phải là bản tôi đã lưu mã hóa dự phòng trong máy cá nhân trước khi nộp.”

Tôi vừa nói vừa di chuột thao tác.

“Xin mời mọi người xem, ở dòng 37 — phần phân tích chéo về mức độ hoạt động của người dùng — bản bên trái ghi 3,14%, còn bản gốc của tôi là 4,13%.”

“Tiếp đến dòng 152 — mô hình dự đoán tỷ lệ chuyển đổi thị trường — hệ số bên trái là 0,78, còn bản gốc là 0,87.”

Từng mục dữ liệu bị chỉnh sửa được tôi khoanh đỏ, đối chiếu rõ ràng.

Mỗi một lần so sánh, như một cái tát giòn giã vào mặt kẻ nào đó.

“Những thay đổi này chỉ xảy ra sau khi dữ liệu rời máy tôi và được tải lên máy chủ trung tâm của công ty. Hơn nữa, thủ pháp chỉnh sửa cực kỳ chuyên nghiệp, nếu không am hiểu toàn bộ kiến trúc dữ liệu thì không thể nào làm được.”

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Tay Tổng giám đốc Vương đang cầm tách trà khựng lại giữa không trung, sắc mặt dần tái nhợt.

Ông ta không ngờ tôi lại còn giữ thêm một quân bài trong tay.

Cái ông ta tưởng kín kẽ, hóa ra từ ngày đầu tôi quay lại công ty, tôi đã chuẩn bị mọi phòng bị.

Ông ta cố vớt vát:

“Có lẽ là hệ thống bị lỗi, hoặc… hoặc trong quá trình truyền dữ liệu mạng xảy ra mất gói tin…”

Vừa nói, ông ta vừa lườm Lý Minh một cái sắc như dao.

Lý Minh giật mình, rụt cổ lại.

Ngay sau đó, ông ta đổi giọng, cố đẩy trách nhiệm sang tôi:

“Tất nhiên, Giám đốc Tô với tư cách người phụ trách dự án, chưa làm tròn trách nhiệm quản lý dữ liệu, cũng phải chịu một phần trách nhiệm!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)