Chương 3 - Tôi Không Muốn Là Nữ Phụ Của Một Màn Tỏ Tình
【Câu nói này của Bạch Đồng Đồng đỉnh thật đấy, bề ngoài thì hòa giải, thực chất lại đang đổ thêm dầu vào lửa.】
【Sao thấy nữ chính có vẻ hơi ‘trà xanh vậy?】
【Gì mà ‘có vẻ’, đây chính là sức hút của nữ chính đấy – ngoài trắng trong đen, dùng cách của mình để bảo vệ tình yêu.】
Nói rồi cô ta với tay định lấy ly rượu.
Không biết là cố ý hay vô tình,Tay cô ta khẽ run,Nguyên một ly rượu lớn hắt thẳng vào người tôi, làm ướt gần nửa bộ đồ.
Người bạn thân bên cạnh tôi không nhịn được nữa,“Cô cố ý đúng không?”
Bạch Đồng Đồng nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích,“Ôi, xin lỗi nha chị Vãn Tinh, hôm nay em vui quá nên tay run mất rồi.”
Bạn tôi tức giận đứng bật dậy,“Cô điên rồi à? Đã ôm được Cố Viêm trong tay rồi mà vẫn chưa chịu buông tha cho Vãn Tinh.”
“Hai người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cô tưởng cô có thể chen vào dễ thế à…”
Bạn tôi còn chưa nói hết câu,Thì Cố Viêm đột ngột đập mạnh ly rượu xuống đất.
Tiếng vỡ vang dội cả phòng.
Bạn tôi bị giật mình kêu lên một tiếng.
Cố Viêm mặt lạnh như băng,“Lớn gan rồi nhỉ, Trịnh Vãn Tinh, dám cùng người khác bắt nạt Đồng Đồng?”
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta,Trong mắt Cố Viêm tràn đầy sự khó chịu và bực bội.
Tất cả những cảm xúc chua xót trong lòng tôi bỗng dưng tan biến sạch.
“Cố Viêm, anh mù rồi à?”
Cố Viêm sững người,Ánh mắt anh đầy ngạc nhiên và không thể tin nổi.
Những năm qua,Tôi luôn nhẹ nhàng với anh.
Có lần anh không hiểu bài toán, tôi giảng đi giảng lại cả chục lần,
Thậm chí anh còn nổi nóng,Mà tôi cũng chưa bao giờ nặng lời với anh.
Bạch Đồng Đồng ôm lấy tay anh làm nũng:
“Anh Viêm, đừng vì em mà cãi nhau với chị Vãn Tinh nữa… cùng lắm thì… em xin lỗi tiếp…”
Cô ta cắn môi, dịu dàng nói:
“Xin lỗi chị Vãn Tinh, em biết chị cảm thấy em đã cướp anh Viêm đi, chị không vui.”
“Em không muốn anh Viêm bị kẹt giữa hai người phụ nữ. Hôm nay là lỗi của em, chị đừng giận nữa có được không?”
Cố Viêm nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt:
“Đừng nói bừa, anh từ bao giờ là người của Trịnh Vãn Tinh chứ?”
Rồi anh quay sang nhìn Bạch Đồng Đồng,“Những gì trước kia đều chỉ là đùa giỡn thôi, người anh thích, từ đầu đến cuối chỉ có em.”
Nói xong, anh kéo tay Bạch Đồng Đồng tiếp tục bước đi,Mọi người xung quanh đồng loạt hò reo trêu chọc,Không khí lại rộn ràng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
5
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc tàn tiệc,Buổi tụ họp tiếp theo,Tôi viện cớ có việc để rời đi.
Nhưng lại bị Cố Viêm chặn lại.
Tôi giả vờ không nghe thấy tiếng gọi của anh,Tiếp tục bước đi về phía trước.
Anh lập tức sải bước tới, kéo lấy tay tôi,Cởi áo khoác ra khoác lên vai tôi.
Tôi quay sang nhìn anh, anh khẽ ho một tiếng.
“Bên ngoài gió lớn, mà áo em vẫn còn ướt.”
Tôi gạt tay anh ra,Cởi áo khoác rồi trả lại cho anh.
“Thôi khỏi, em về thẳng nhà luôn.”
Thấy vẻ lạnh nhạt của tôi,Sắc mặt Cố Viêm tối sầm lại.
“Vãn Tinh, rốt cuộc em sao vậy? Em trước giờ đâu có nhỏ mọn như thế.”
“Nguyên buổi tối mặt cứ sầm sì, Đồng Đồng xin lỗi em rồi mà em cũng không thèm để ý, anh gọi món thịt xào em thích nhất, em cũng chẳng động đũa.”
Tôi thật sự muốn hỏi anh,Tại sao lại nói dối chuyện điểm thi đại học?
Tại sao cứ khăng khăng bắt tôi đăng ký trường hạng hai ở Bắc Thành?
Rốt cuộc anh có từng thích tôi chút nào không?
Nhưng vừa nghĩ đến màn tỏ tình đêm nay của anh dành cho Bạch Đồng Đồng,
Cùng với sự lạnh lùng và chỉ trích dành cho tôi,Tôi lại chẳng thể nói nên lời.
Dù có hỏi thì sao?
Anh đã ở bên Bạch Đồng Đồng rồi.
Anh cũng chưa từng nói muốn ở bên tôi.
Thì coi như tôi tự mình đa tình thôi.
Tôi nhìn qua vai anh,Dõi theo ánh đèn xa xa phía trước.
“Em thấy hơi mệt rồi.”
Cố Viêm lúc này mới dịu giọng lại,“Thật sao? Chứ không phải vì anh tỏ tình với Bạch Đồng Đồng nên em giận à?”
Anh ngập ngừng một chút,“Dù sao đi nữa, lúc nãy em cũng không nên đối xử với Đồng Đồng như vậy. Cô ấy chỉ vô tình thôi, mà em cứ giữ mãi không tha, đến mức cô ấy khóc luôn rồi đấy.”
Tôi quay phắt lại nhìn anh,Giọng lạnh như băng, đầy châm chọc:
“Vậy là cô ta hắt rượu vào người em, em không được quyền tức giận?
Cô ta xin lỗi thì em bắt buộc phải tha thứ à?”
Cố Viêm cau mày,“Anh đã nói là cô ấy không cố ý mà…”
Anh ngừng lại một nhịp,Bất chợt nở nụ cười:
“Anh hiểu rồi, Vãn Tinh, em đang ghen đúng không?”
“Anh luôn tốt với em là vì hai nhà mình thân thiết, nhưng đâu thể vì vậy mà anh không được có bạn gái?”
“Thôi nào thôi nào, đừng giận nữa. Cùng lắm sau này anh ít dẫn Đồng Đồng đến trước mặt em là được chứ gì.”
Ngực tôi phập phồng dữ dội vì tức.
“Đến đây thôi. Em về.”
Nhưng Cố Viêm vẫn giữ chặt tay tôi không buông.
“Lúc nãy có đông người, anh đã không làm em mất mặt rồi. Bây giờ quay lại đi, xin lỗi Đồng Đồng một câu.”
“Không thì trong lòng cô ấy sẽ luôn khó chịu.”
Tôi không thể chống lại sức anh,Cuối cùng vẫn bị kéo quay trở lại.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Bạch Đồng Đồng.
Cô ta nhìn tôi,Ánh mắt đầy vẻ mỉa mai và khinh bỉ.
“Đồng Đồng, Vãn Tinh có điều muốn nói với em. Cô ấy cảm thấy vừa rồi mình hơi quá, muốn xin lỗi em.”