Chương 9 - Tôi Không Diễn Nữa Các Người Diễn Tiếp Đi

“Nếu chỉ là tiểu tam đơn thuần thì đúng là không đáng.”

“Nhưng nếu trong bụng cô ta là một cặp thai long phụng, thì chuyện lại khác.”

Nghe đến đó, em trai tôi lập tức trừng to mắt, vội mở kết quả xét nghiệm ra xem.

Mẹ tôi hít sâu một hơi, vẻ quý phái thường ngày biến mất, thay vào đó là sự tức giận hiện rõ.

Bà chỉ tay vào mặt Thẩm Gia Hằng mà mắng:

“Thẩm Gia Hằng! Lúc sinh mày, tao chắc để sót mất não hả? Sao không học chị mày một chút đi?!”

“Cái đầu heo như mày, mẹ đây sau này chẳng trông mong gì nữa, thôi thì yên phận làm trợ lý cho chị mày cũng được!”

Nghe vậy, em tôi không những không giận mà còn cười ngu hai tiếng:

“Vừa hay, chị làm tổng tài, em làm chân chạy vặt. Hợp lý còn gì.”

Thấy bộ dạng “không thể nâng nổi” của con trai mình, mẹ tôi chỉ biết thở dài.

May mà trong nhà còn có tôi – người đủ đáng tin để gánh vác tương lai.

Từ hôm đó, mẹ của Lục Gia Ninh biến mất khỏi giới thượng lưu thủ đô.

Cũng đúng thôi, mẫu tử tương liên — nằm trong bệnh viện, Lục Gia Ninh khóc lóc đòi tìm mẹ, thậm chí còn quay sang cầu xin cha.

Không ngờ sau khi được cha vỗ về vài câu, cô ta lại… ngoan ngoãn im re.

Tôi biết rất rõ bọn họ đang tính toán điều gì.

Bọn họ chẳng qua đang dựa vào việc mẹ tôi là một tiểu thư danh giá, hành xử có nguyên tắc, biết điểm dừng.

Cho dù có bắt được con tiểu tam kia, cùng lắm cũng chỉ chịu chút khổ da thịt, chứ không tới mức mất mạng.

Chờ đến ngày Lục Gia Ninh gả vào nhà họ Cố, trở thành thiếu phu nhân nhà họ Cố, chỉ cần một câu nói là có thể đưa mẹ ruột ra ngoài.

Cho nên bây giờ điều cô ta cần làm nhất không phải là cứu mẹ, mà là giữ cho mặt mũi không sứt mẻ, và bám thật chặt lấy Cố Thâm.

Nhưng đáng tiếc, họ đã xem thường thủ đoạn của một người mẹ.

Lúc đầu, mẹ tôi chỉ định xử lý đơn giản — cho tiểu tam kia phá bỏ thai sinh đôi long phượng, rồi đưa vào viện dưỡng tâm.

Nào ngờ, khi quản gia đến quê của ả để dọn đồ, lại vô tình gặp được một bà cụ từng chăm sóc ả sau sinh.

Bà cụ tiết lộ một chuyện động trời:

Vì tôi và Lục Gia Ninh sinh ra gần như cùng thời điểm, ả tiểu tam từng cùng cha tôi bàn bạc âm mưu bắt cóc tôi từ bệnh viện, tráo đổi với con gái của ả — tức là Lục Gia Ninh.

May mắn thay, khi ấy bệnh viện tư nhân có chế độ bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Thêm vào đó là quản gia bên nhà mẹ đẻ của mẹ tôi trông chừng 24/7, nên âm mưu đó đã không thành.

Vừa nghe xong, mẹ tôi lập tức nổi giận.

Bà thậm chí không dám tưởng tượng — nếu năm đó bà không cẩn trọng, có khi đã nuôi nhầm một đứa con riêng thành con ruột của mình!

Vì vậy, ngay ngày hôm sau khi phá thai, ả tiểu tam lập tức bị đưa đến viện dưỡng tâm tư nhân ở Hương Cảng.

Mẹ tôi cũng “rộng lượng” đóng đầy đủ chi phí — đủ để ả ở đó cả đời, đừng hòng bước ra ngoài nửa bước.

Chưa đầy một tháng sau, Lục Gia Ninh lại xuất hiện ở trường.

Lần này, cô ta không chỉ dưỡng mặt xong xuôi, mà còn đẹp hơn trước.

Cố Thâm dắt cô ta đi khắp nơi, sủng nịnh đến mức chẳng khác nào nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Ngày xưa chuyện hủy hôn giữa tôi và Cố Thâm từng ồn ào khắp thủ đô, dù giờ cả hai nhà đều chọn cách im lặng không nhắc đến nữa.

Nhưng khi nhìn vào Lục Gia Ninh — một “con riêng chưa được công khai” — người ngoài vẫn không nhịn được mà âm thầm đem ra so sánh với tôi.

Thẩm Gia Hằng tức lắm, cứ chau mày mãi, còn tôi thì vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

So đo với loại người như cô ta? Là đang tự hạ thấp giá trị bản thân.

Nhưng Lục Gia Ninh thì lại không nghĩ vậy.

Có được sự nâng niu của Cố Thâm, lại không phải sống chung với chúng tôi, cô ta ngày càng ngang ngược.

Thậm chí còn dám công khai cạnh khóe tôi ngay trong lớp học.

Những đứa bạn học xuất thân tầm thường, để lấy lòng cô ta, cũng hùa theo mỉa mai, khiến Thẩm Gia Hằng tức đến mức thở hồng hộc.

Tôi lại giữ chặt tay em trai, ra hiệu — chưa đến lúc ra tay.

Từ hôm đó, hành động của cô ta ngày càng quá quắt.

Tôi và em trai lại nhẫn nhịn thêm hai tuần nữa.

Cho đến chiều ngày Thất Tịch, cô ta phá lệ quay về nhà họ Thẩm một chuyến.

Bữa tối hôm ấy, sắc mặt mẹ tôi vô cùng tiều tụy.

Từ sau khi cha tôi lôi kéo hàng loạt kỹ sư và lãnh đạo từ công ty Thẩm thị, công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Thậm chí, cha tôi còn để những người đó ra mặt, dùng giá rẻ, chất lượng cao để cạnh tranh ác ý, cướp không ít khách hàng của Thẩm thị về tay mình.

Không biết ai còn tung tin đó lên Weibo, mua cả hot search, phóng đại sự việc lên gấp mấy lần.

Trong chốc lát, cổ phiếu Thẩm thị lao dốc không phanh.

Báo cáo