Chương 8 - Tôi Đã Ngừng Yêu Anh Rồi

Ha.

Nếu anh ta chịu thẳng thắn nói thật, có lẽ tôi còn nể anh một chút.

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ tâm thần:

“Nếu điên rồi thì đến bệnh viện tâm thần mà ở, đừng có chạy đến làm phiền tôi.”

Tôi quay người bỏ đi, Cố Hàn lập tức bám theo không rời.

“Anh nói thật mà! Anh biết chuyện này rất khó tin, nhưng em hãy tin anh lần này đi, được không? Tương lai chúng ta sẽ rất hạnh phúc, cho anh thêm một cơ hội nữa thôi!”

Dựa vào đâu mà chỉ cần anh hối hận là có thể làm lại?

Dựa vào đâu mà anh muốn cơ hội là có cơ hội?

Trên đời này không có chuyện tốt đến vậy đâu.

Bỗng một giọng nữ sắc lạnh cắt ngang lời lải nhải của anh.

“Cố Hàn! Anh mặc kệ em, lại còn chạy đến tìm con đàn bà thối tha này à?!”

“Tất cả đều là tại cô ta hại em thành ra thế này!”

11

Trên đảo có hệ thống camera giám sát.

Hôm Chu Dĩ An đưa tôi vào viện, anh đã lập tức báo cảnh sát.

Camera quay rất rõ — chính Bạch Dao là người cố tình đẩy tôi xuống nước.

Cô ta bị khống chế ngay sau đó.

Ba mẹ của Bạch Dao lập tức dẫn vị thương nhân Hồng Kông kia đến để bảo lãnh cô ta ra ngoài.

Trớ trêu thay, người đó từng có chút quan hệ làm ăn với bố tôi.

Trước kia khi đứt vốn, ông ta từng cầu cạnh bố tôi.

Bố tôi đã từng cho ông ta mượn một khoản tiền.

Khi nghe nói người bị hại là tôi, ông ta lập tức nổi giận, nhục mạ Bạch Dao một trận, còn tuyên bố không cưới nữa.

Ba mẹ Bạch Dao thấy mối hôn nhân sắp tới tan thành mây khói, nổi điên đánh cô ta một trận rồi bỏ về quê.

Lúc đi còn tiện tay mang luôn tiền tiết kiệm mấy năm làm thêm của cô ta.

Giờ đây cô ta đang phải đối mặt với kiện cáo, hủy hôn, bị gia đình ruồng bỏ, hàng đống rắc rối chờ đợi.

Người duy nhất cô ta còn có thể bấu víu — là Cố Hàn.

Nhưng Cố Hàn chẳng buồn quan tâm.

Mỗi ngày chỉ biết đi theo tôi như cái bóng.

Bạch Dao lao tới, tay cầm theo một chai chất lỏng không rõ là gì.

“Cố Hàn! Anh đã từng nói anh sẽ chăm sóc em cả đời! Dù em có lấy chồng, anh cũng sẽ đợi đến ngày được ở bên em! Giờ anh lật mặt là sao?!”

“Cô còn dám nói mấy lời đó à?! Suýt chút nữa cô đã hại chết người rồi, cô biết không?!”

Bạch Dao nhìn tôi, ánh mắt điên loạn.

“Ha ha ha ha… anh còn dám nói là trong lòng anh không có cô ta?! Chỉ là em đẩy cô ta một cái thôi mà, có chết đâu?! Anh cuống lên làm gì?! Em mặc kệ, anh phải chịu trách nhiệm với em!”

Cố Hàn cười lạnh:

“Đi mà để vị hôn phu của cô chịu trách nhiệm.”

Kiếp trước sau tai nạn xe, Bạch Dao chưa từng đến gặp Cố Hàn lấy một lần.

Cú điện thoại mà cô ta gọi chỉ để thử xem anh ta còn đang chờ cô ta hay không.

Sau khi ly hôn, gia đình lại giới thiệu cho cô một người giàu có hơn.

Thế là… cô ta quên sạch Cố Hàn luôn.

Chuyện đó Cố Hàn biết rõ — nên kiếp trước anh ta đã không đi tìm cô ta nữa.

Và mọi sự không cam tâm ấy, anh ta trút hết lên đầu tôi.

Phải nói thật… hai người này, đều không đáng sống.

Nghe đến câu đó, ánh mắt Bạch Dao tràn đầy hận thù.

Cô ta vặn nắp chai chất lỏng không rõ bên trong, vừa gào lên vừa lao về phía tôi.

Tôi lập tức cảnh giác, lùi lại phía sau, Cố Hàn theo phản xạ chắn trước người tôi.

Một tiếng hét thảm vang lên, từ đó anh không bao giờ còn nói được nữa.

Chỉ có thể nằm dưới đất, co giật.

Tôi bị vài giọt axit văng trúng mu bàn tay, bị bỏng nhẹ.

Những chỗ khác thì không sao cả.

Bạch Dao lập tức bị khống chế.

Tôi cảm thấy tủi thân, liền gọi điện cho Chu Dĩ An.

“Anh ơi, khi nào anh xong việc vậy… Anh có thể đến đón em không…”

12

Chai axit đó dội thẳng lên mặt và người của Cố Hàn.

Mặt anh bị bỏng nặng, dây thanh quản cũng bị phá hủy hoàn toàn.

Hai bàn tay bị dính chặt vào nhau không thể tách ra.

Kiếp trước, anh giả vờ không nói được.

Kiếp này, anh thật sự vĩnh viễn không thể nói được nữa.

Quả báo chăng…

Gây án giữa phố, gây thương tích nặng cho người khác.

Bạch Dao bị tuyên án rất nặng.

Cố Hàn… coi như đã hoàn toàn mất hết tất cả.

Tôi nghe ra được ẩn ý châm biếm trong câu nói đó.

Kể từ sau chuyện đó, Chu Dĩ An không bao giờ yên tâm để tôi ra ngoài một mình nữa.

Mỗi lần tôi có việc phải ra ngoài, anh đều đích thân đi cùng.

Nếu bận đến mấy, cũng sẽ cử hai vệ sĩ đi kèm tôi.

Vết sẹo trên mu bàn tay tôi đã mờ dần, vậy mà anh vẫn chưa thôi lo lắng.

“Duyệt Duyệt, đừng làm anh lo được không…”

Mỗi lần tôi định cãi lại, anh lại áp môi hôn lên vành tai tôi, dịu dàng thì thầm câu ấy.

Thôi thì… mặc kệ anh vậy.

Một ngày sau khi kết hôn, tôi vô tình phát hiện một chiếc thẻ trong túi áo của Chu Dĩ An.

Nhìn dãy số quen thuộc, tim tôi bỗng khựng lại.

“Cái này là gì vậy?”

Anh liếc nhìn, rồi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho tôi.

“Thẻ cũ thôi, của một nhân viên công ty, lần trước đến đây ăn uống làm rơi lại. Lâu lắm rồi không dùng.”

Chiếc thẻ này… chính là thẻ đã chuyển cho tôi khoản tiền lớn ở kiếp trước từ một tài khoản lạ.

Chu Dĩ An vì tôi… làm nhiều hơn tôi từng tưởng.

Tôi bước vào bếp, ôm lấy anh từ phía sau.

“Chu Dĩ An, em yêu anh nhiều lắm…”

Anh khẽ cười:

“Anh cũng vậy.”

— Hoàn —