Chương 7 - Tôi Đã Chết Trong Lòng Con Mình

Tôi cùng anh cả quay lại bàn tiệc, anh ngồi bên cạnh khẽ hỏi: “Em à, vợ cũ em có phải đang muốn nhờ em nối mối làm ăn với Huy Vũ không?”

Tôi gật đầu. Anh lại nói: “Tuyệt đối đừng giúp. Anh nghe nói công ty trong tay cô ta đang bị kiện.”

“Nếu em giúp, chẳng khác gì hại thằng Huy Vũ.”

Tôi đáp: “Biết rồi.”

Lần dự tiệc cưới này khiến tôi hoàn toàn mất hết hy vọng vào hai đứa con, tôi quyết định sẽ đoạn tuyệt quan hệ với chúng.

Ba ngày sau hôn lễ.

Con trai tôi – Triệu Cảnh Minh – lái xe đến biệt thự anh cả, nói muốn đón tôi về nhà.

Nó còn dẫn theo cả vợ và con trai.

Lúc đó chúng tôi đang ở ngoài sân biệt thự.

Con dâu tôi bảo cháu trai bước đến gần tôi, gọi một tiếng “ông nội”.

Anh tôi – Triệu Huy Long – đứng bên nhìn mà không nói gì.

Ông ấy biết rõ Triệu Cảnh Minh bất hiếu, nhưng cũng nghĩ có khi tôi ở tù lâu như thế, chắc cũng mong được hưởng chút tình cảm gia đình với cháu.

Anh đâu biết rằng, chính đứa cháu này từng gọi tôi là “lão què” hết lần này đến lần khác, lòng tôi từ lâu đã nguội lạnh.

“Ông ơi, bế con.” – đứa cháu dang hai tay ra, nhưng tôi không hề nhúc nhích.

Thằng bé thấy tôi không phản ứng liền quay đầu khóc nức nở với mẹ: “Mẹ ơi, ông không thương con!”

Triệu Cảnh Minh cau mày, không ngờ tôi lại thờ ơ đến vậy.

Nó quay sang nói với anh cả: “Bác ơi, con đến đón ba về nhà, bác xem chuyện này nên xử lý sao cho ổn?”

Ý nó là muốn anh tôi ra mặt làm người hòa giải.

Ai ngờ anh cả gạt phắt: “Nếu mày là đứa biết hiếu thảo thì tao còn nói giúp. Nhưng rõ ràng mày chỉ vì tiền mới đến đây.”

“Chuyện này, mày tự hỏi ba mày đi, tao không can dự.”

Nói xong, anh bỏ vào trong nhà.

Tôi còn chưa hiểu ý anh tôi nói “vì tiền” là sao. Hay là Huy Vũ đang có dự án nào, còn con trai tôi thì định nhờ tôi xin xỏ giúp?

Lúc này, Triệu Cảnh Minh thấy anh cả đã bỏ đi, liền kéo tay tôi:

“Ba à, trước đây con không biết ba vì dòng họ mà hy sinh nhiều đến vậy. Giờ con hiểu rồi.”

“Trước kia con có lỗi, mong ba tha thứ. Sau này con sẽ thật lòng hiếu thuận với ba.”

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Một chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng biệt thự.

Không ngờ là con gái tôi – Triệu Tuyền – và chồng nó – Lưu Nhạc – đến.

Triệu Tuyền bước vào, kéo tay tôi: “Ba, con đến đón ba về sống với vợ chồng con. Từ nay con và Lưu Nhạc sẽ chăm sóc ba.”

Triệu Cảnh Minh lập tức nổi giận, đẩy em gái mình một cái: “Em định làm cái gì vậy?”

Triệu Tuyền loạng choạng ngã xuống đất.

Lưu Nhạc – con rể tôi – tức giận, túm cổ áo Cảnh Minh: “Anh làm cái gì thế hả?”

Triệu Tuyền vội ngăn chồng lại: “Anh hai, em nghe anh họ nói rồi, lúc ba ra tù, anh đã đối xử với ba rất tàn nhẫn. Giờ em muốn hiếu thảo, có gì sai?”

Triệu Cảnh Minh đỏ mặt tía tai, quát lớn: “Nói vớ vẩn! Ai ngược đãi? Đừng có vu khống!”

Con dâu tôi cũng nổi đóa: “Em à, từ xưa đến nay, chuyện nuôi dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con trai, em đừng có đảo lộn luân thường đạo lý.”

Triệu Tuyền bật cười, chống tay lên hông, đáp lại: “Chị dâu à, chị cũng buồn cười thật đấy. Từ bao giờ hiếu thuận lại phân biệt trai với gái?”

Con dâu tôi bắt đầu sốt ruột, vội kéo tay tôi, dịu giọng: “Ba ơi, ba về với con và Cảnh Minh đi. Con gái thì sớm muộn cũng gả đi, làm sao hiếu thảo bằng con trai được?”

Triệu Tuyền nghe vậy thì nổi giận, lập tức gạt tay con dâu tôi ra.

Cái kéo quá mạnh khiến con dâu tôi ngã xuống, không may đầu lại đập trúng viên gạch, trán rách toác, máu chảy ra.

“Anh ơi, nhìn em gái anh kìa, nó đánh em đó!”

Triệu Cảnh Minh thấy vợ đổ máu thì nổi điên, đấm thẳng vào mặt em gái.

Triệu Tuyền hét lên vì đau.

Lưu Nhạc thấy vợ mình bị đánh liền phản đòn, đấm lại Triệu Cảnh Minh:

“Đồ anh trai khốn kiếp, đến em gái mình mà cũng nỡ ra tay à?”