Chương 7 - Tôi Đã Chết Một Lần Và Không Còn Nhẫn Nhịn Nữa

Hắn chỉ tay vào tôi, đứng sững một lúc không nói nổi lời nào, cuối cùng vẫn kiêu ngạo ký tên thật nhanh.

“Ngụy Thanh, dì Nhiễm nói không sai chút nào, mẹ đúng là người đàn bà rắn độc lòng dạ độc ác!”

Xem ra, đứa con trai tôi từng cưng chiều hết mực, từ lâu đã quen biết với Lý Như Nhiễm rồi.

Kiếp trước, tôi thật sự ngu ngốc đến mức không nhận ra.

Tôi không thể ngờ được, đứa con do tôi mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, chỉ vì vài lời của người ngoài mà nỡ ra tay giết chết mẹ ruột của mình!

Ngay khi vừa sống lại, tôi còn đi xét nghiệm ADN.

Kết quả khiến tôi thất vọng hoàn toàn — nó đúng là máu thịt do tôi sinh ra.

Tôi lặng lẽ nhìn bóng lưng nó rời đi.

Quả nhiên, vẫn còn quá trẻ, chưa từng bị xã hội dạy cho bài học nào ra hồn.

Nhưng… chuyện đó thì liên quan gì đến tôi nữa?

Tôi quay lại công việc, điều hành công ty ngày càng phát triển vững mạnh.

Mẹ Giang từng tìm đến tôi, bà đã già đi rất nhiều, đầu óc cũng có vẻ không còn tỉnh táo.

Bà ta bám riết không chịu rời khỏi công ty, miệng thì nói mình là mẹ chồng tôi, tôi có nghĩa vụ nuôi dưỡng bà đến hết đời. Bà còn kể con trai thì đã vào tù, con gái thì bị liệt.

Tôi cau mày nhìn bà.

“Bà lấy đâu ra con gái?”

“Như Nhiễm là con gái tôi đấy, là con ruột tôi. Giang Nhuận cũng là con tôi, nhưng không phải do tôi sinh, tôi cũng không biết nó là con của ai.”

Những lời bà ta nói hoàn toàn không còn logic nữa.

Tôi cho người điều tra lại toàn bộ chuyện này.

Hóa ra, khi còn trẻ, mẹ Giang từng kết hôn với một người đàn ông, không lâu sau thì ông ta chết.

Tình nhân của ông ta đem đứa con trai để lại trước cửa nhà bà rồi bỏ đi.

Bà ta nuôi Giang Nhuận như niềm an ủi cuối cùng của mình — dù đó là đứa con do người đàn ông bà yêu phản bội bà mà sinh ra với người khác.

Vài năm sau, bà tái hôn và sinh ra Lý Như Nhiễm.

Không lâu sau đó, chồng thứ hai bị tai nạn giao thông qua đời.

Trong khoảng thời gian tái hôn đó, Giang Nhuận được gửi nhờ bên nhà cô của mẹ Giang nuôi dưỡng, nên hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của Lý Như Nhiễm.

Đến khi bà ta quay lại, dẫn theo một bé gái hai tuổi, nói là con của hàng xóm chết vì tai nạn khi đi làm chung — thấy tội nghiệp nên bà nhận nuôi.

Vì vậy đến giờ Giang Nhuận vẫn không biết mình không phải con ruột, còn Lý Như Nhiễm mới là con gái ruột duy nhất của mẹ hắn.

Tôi cười lạnh — quả nhiên, ác giả ác báo.

Giang Nhuận bảo vệ mẹ hắn đến mức, ngay cả trước khi bị bắt, câu cuối cùng cầu xin tôi cũng là: “Đừng làm khó mẹ tôi.”

Vậy mà trong mắt bà ta, hắn chỉ là công cụ để lợi dụng.

Hắn sống cả đời… cũng chỉ là một công cụ.

Đúng là đáng thương.

Lý Như Nhiễm bỏ trốn mấy ngày liền, cả đường đi không có lấy một ngụm nước sạch.

Khát đến không chịu nổi, cô ta phải vục tay uống nước ở một con mương bẩn.

Từ sau khi Giang Nhuận bị bắt, tất cả những căn nhà đứng tên hắn đều bị tòa phong tỏa.

Lúc đầu cô ta còn la hét đòi vào ở, bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Khi ấy cô ta mới nhận ra — tất cả, đã hoàn toàn mất sạch.

Trên người chỉ còn chút tiền, định đi thuê nhà nhưng lại bị nhóm người cho vay chặn đường đòi nợ.

Hóa ra, khi Giang Nhuận mua nhà cho cô ta, hắn dùng chính tên cô ta để vay lãi cao, đến kỳ phải trả rồi.

Nhưng cô ta thì đâu có tiền, thậm chí còn chẳng có chỗ ngủ.

Khó khăn lắm mới trốn thoát được một lần.

Vì uống nước bẩn ở mương, cô ta lại bị người ta bắt được, đánh cho một trận nhừ tử.

Đến khi có người lên tiếng ngăn lại, cô ta mới nhận ra bụng đau dữ dội, máu từ hai chân tuôn ra.

Hóa ra… cô ta mang thai, nhưng đứa bé đã không giữ được nữa.

Cô ta vốn đã yếu ớt, mà đám đòi nợ khi đó thì không hề biết thương hoa tiếc ngọc, mỗi cú đánh đều nhằm thẳng vào người.

Vì không được chữa trị kịp thời, đôi chân cô ta buộc phải cưa bỏ, trở thành người tàn phế.

Cho đến giờ, vẫn thỉnh thoảng có người đến nhà tìm cô ta đòi nợ.

Tôi xem xong tài liệu do thư ký Lưu điều tra, hài lòng gập tập hồ sơ lại.

Kiếp trước, tôi mất đi đứa con mình sinh ra, bọn họ lạnh lùng đứng nhìn tôi chết.

Báo cáo