Chương 8 - Tôi Cướp Dị Năng Của Bạn Thân Trong Tận Thế
Khi họ xông vào biệt thự, vừa hay thấy một nhóm người ăn mặc sang trọng đang thu dọn vàng miếng, định trốn qua lối hầm.
Đám người đỏ cả mắt.
Tại sao họ làm lụng cả đời không bằng tiền tiêu vặt của mấy người này?
Tại sao con cái của bọn họ mới sinh ra đã ngồi mâm vàng?
Cả nhà bị chém đến nát mặt, kể cả con chó từng xuất hiện trong video cũng không thoát.
Có lẽ do tận thế không ai làm việc nữa, video đầy máu me này vẫn có thể đăng tải lên mạng.
Tôi nhìn bát đậu hũ mặn chan dầu ớt trước mặt, thật sự không còn khẩu vị.
________________________________________
21
Nửa tháng chìm trong giá lạnh, nước và điện hầu như tê liệt trên toàn quốc.
Các trung tâm cứu trợ quá tải gấp nhiều lần mức chịu đựng.
Phòng trú 30 mét vuông, nhồi nhét 20 người ăn uống, ngủ nghỉ.
Chính quyền ra thông báo tạm dừng tiếp nhận người mới.
Nhưng hứa sẽ điều binh vận chuyển vật tư, bảo mọi người đừng bỏ cuộc.
Tôi và ba mẹ sống trong hầm trú rộng rãi, ngày ngày ăn ngon ngủ ấm.
Có mấy nhóm không biết sống chết tìm tới, đều bị tôi thu vào không gian.
Tôi ném hết xác xuống đoạn đường dẫn đến trung tâm trú ẩn—người khôn sẽ tự tránh xa.
Tận đến tháng Ba năm sau, cái lạnh vẫn chưa dừng.
Mẹ tôi từng là giáo viên lịch sử, tôi sợ bà buồn chán nên đưa mấy quyển tiểu thuyết mua lúc tích hàng.
Không ngờ bà nghiện luôn truyện xuyên không, vừa chửi tác giả bẻ cong lịch sử, vừa đọc đến rơi nước mắt vì nữ chính bị ngược.
Ba tôi thì ngược lại, bình thường mạnh mẽ, giờ lại có phần trầm lặng.
Tôi bèn lấy đồ trượt tuyết ra, cùng ba ra ngoài vận động.
Khu nuôi trồng trong hầm đã vào quy củ.
Có cải xanh dưa ngọt, cà chua trồng thủy canh. Ngoài ra còn có cải thảo và khoai tây trồng đất.
Bốn con thỏ ban đầu sinh sôi thành hơn 70 con trong nửa năm.
Ba làm món thỏ cay xào để nhắm rượu.
Vật tư trong không gian đủ nhiều, chúng tôi không hề tiết kiệm trong ăn uống:
Sáng ăn bánh bao hoặc hoành thánh, uống sữa đậu nành.
Trưa là cơm canh đủ món—bốn món một canh.
Chiều còn có bánh ngọt, trà sữa để tráng miệng.
Không phải đi làm mà còn được sống đúng chuẩn “ở nhà hợp lý”—với tôi, một con mọt nhà, đúng là thiên đường!
________________________________________
22
Ngày 28 tháng 4, nhiệt độ bắt đầu tăng trở lại.
Chỉ trong 2 ngày, từ -50°C lên 0°C.
Đến ngày thứ ba, nhiệt độ tăng vọt lên 30°C.
Tuyết tan nhanh chóng, cả nước bước vào tận thế lũ lụt do nắng nóng.
Hệ thống thoát nước đô thị không chịu nổi, tầng trệt bị ngập hết, vùng nông thôn thấp trũng biến thành biển nước.
Tôi và ba mẹ thay hết chăn dày thành chiếu mát, cởi áo phao mặc áo thun.
Lạnh thì mặc thêm là được,
nhưng nóng thì cho dù mặc ít cũng bức bối.
Thức ăn thừa buộc phải cất tủ lạnh, nếu không sẽ hỏng ngay trong ngày.
Lúc nhiệt độ ngoài trời lên 50°C, tôi vừa bật điều hòa vừa uống chè đậu xanh lạnh mẹ nấu.
Nhiệt độ cao khiến thực vật, động vật phân hủy, nước lũ mang theo mầm bệnh lan khắp nơi.
Nước sạch trở thành tài nguyên khan hiếm nhất.
Người có thể chịu đói, nhưng không uống nước thì sống không nổi quá 7 ngày.
Nhất là khi trời nóng, mất nước 3 ngày là nguy cơ tử vong đã cận kề.
Nhiều người sống sót qua được giá lạnh cũng không vượt qua được mùa nóng.
May mà ông trời không tuyệt đường người.
Tận thế nắng nóng chỉ kéo dài 1 tháng, rồi nhiệt độ trở về mức bình thường.
Chính quyền gấp rút vớt xác, khử trùng, cứu hộ người sống sót.
Tinh thần đoàn kết dân tộc đã gắn kết mỗi người dân.
Tháng Tám, tất cả thành phố hạng ba trở lên hoàn thành khử khuẩn và tái thiết sau thảm họa.
Mỗi người sống sót đều được cấp nhà miễn phí.
Gia đình tôi vì tích cực tham gia cứu trợ, được phân cho một căn hộ cao cấp trong nội thành Kinh đô.
HẾT