Chương 5 - Tôi Cùng Hệ Thống Chơi Đùa Với Nam Chính
Chẳng lẽ… đúng là lúc đó anh đang làm chuyện có lỗi với em sao?”
“Không… Anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em.”
Chử Yến không tìm ra cách nào khác, cuối cùng cũng thật sự thấu hiểu cảm giác bị người khác kiểm soát mọi hành tung, không có lấy một chút riêng tư hay tự do.
Sau nhiều lần như thế, hắn tiều tụy thấy rõ, thần kinh bắt đầu rệu rã.
Đến khi Thẩm Vị Ương cố sức dụ dỗ hắn một lần nữa, cơ thể hắn lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Khi mất đi ham muốn thể xác, thứ “say mê” duy nhất của hắn với cô ta cũng tan biến.
Hắn lạnh lùng cắt toàn bộ đầu tư, đè nát công việc cô ta vừa gây dựng, khiến Thẩm Vị Ương rơi lại đáy vực — lần này còn tàn nhẫn hơn trước.
Đây vốn là hướng đi mà hệ thống đã thiết lập cho tôi: dùng sự mê hoặc để khống chế nam chính, đồng thời khiến nữ phụ độc ác mất tất cả.
Nhưng giờ thì hệ thống hoàn toàn tắt tiếng, như bị sét đánh trúng bo mạch.
【Phát hiện nhân vật nam chính tiếp tục sụp đổ… độ hoàn chỉnh hiện tại 60%。】
9
Tôi cầm hộp kim chỉ, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa ngây thơ vừa cuồng nhiệt, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má hắn.
“Anh yêu à, em vừa nghĩ ra một cách để chúng ta mãi mãi không bao giờ rời xa nhau.”
“Hay là… mình khâu quần áo hai đứa lại với nhau nhé? Như thế anh sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa.
Chúng ta sẽ giống như song sinh dính liền ấy — đáng yêu biết bao!”
Chử Yến lập tức lùi lại, như bị bỏng, mặt tái nhợt. “Không… Tiểu Diệp… chuyện đó đáng sợ quá…”
Cuối cùng, hắn chịu không nổi nữa. Hắn chủ động liên hệ bác sĩ, yêu cầu tháo toàn bộ thiết bị định vị gắn dưới da trong cơ thể tôi.
Làm xong, hắn ngồi sụp xuống ghế, như thể vừa được giải thoát khỏi địa ngục, hít sâu một hơi.
“Tiểu Diệp, anh sẽ không theo dõi em nữa. Em cũng… đừng theo dõi anh nữa, được không?”
“Anh nghĩ rồi, yêu một người… có lẽ phải cho họ tự do. Trước đây là anh sai, anh quá hẹp hòi.”
“Em yêu anh như vậy, anh thật sự hạnh phúc… nhưng anh sắp không thở nổi rồi.”
Lúc nói những lời ấy, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Quả nhiên, chỉ khi con dao cắt vào chính da mình, người ta mới hiểu cảm giác đau là thế nào.
Hệ thống phát ra âm thanh rè rè như bị chập điện:
【Ký chủ, dường như cô đã “chữa lành” tính bệnh kiều của nam chính! Độ sụp đổ nhân vật: 50%,mức ràng buộc hiện tại 50%。】
Hoàn thành được một nửa rồi. Vẫn còn nửa chặng nữa để giải phóng.
Hôm sau, sau khi xác nhận toàn bộ thiết bị định vị đều đã mất tác dụng, tôi mang theo chiếc thẻ ngân hàng chứa số tiền khổng lồ — bỏ trốn.
Tôi bay đến một hòn đảo ở bên kia bán cầu.
Giữa trời biển xanh biếc, tôi chụp hình bãi cát, chụp tách trà chiều đắt đỏ, và còn selfie cùng vài người mẫu bản địa điển trai — rồi đăng lên mạng.
Vừa đăng xong, điện thoại rung dữ dội.
Tôi thong thả nhấc máy. Giọng Chử Yến ở đầu dây bên kia run rẩy, chất vấn:
“Tiểu Diệp… Em ra nước ngoài làm gì? Em quên là mai chúng ta đính hôn rồi sao?”
“Em biết có người tống tiền anh đúng không? Người đó chẳng hề giấu diếm — là hắn nói hết với em rồi phải không?”
“Em đang trả thù anh sao?”
Tôi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng đến mức gần như trêu ngươi: “Bởi vì… người tống tiền anh chính là em đấy~”
10
Tiếng thở của Chử Yến khựng lại, mấy giây sau mới vang lên khàn khàn: “Tiền Diệp… em nói lại lần nữa xem?”
Tôi nhấp một ngụm cocktail, khẽ thở ra, cảm giác khoan khoái:
“Tôi nói, cái tài khoản phụ chuyên moi anh từng đồng một, cái người cứ vài chục triệu lại tống tiền anh — chính là tôi.”
“Ngạc nhiên chưa, anh yêu?
Chính anh đã nuôi sống đứa muốn trốn khỏi anh bằng số tiền bịt miệng đó đấy.”
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng đồ đạc vỡ tan, rồi là tiếng gầm gừ của thú hoang bị chọc điên: “Tiền Diệp! Em dám chơi anh à!”
“Chờ đó, anh sẽ tìm ra em, lôi em về, nhốt em xuống tầng hầm — để em suốt đời không bao giờ thấy ánh sáng mặt trời nữa!”
Tôi bật cười, giọng nhàn nhạt: “Dọa dẫm thì ai chẳng biết.
Đáng tiếc là thiết bị định vị của anh không còn, còn tôi thì biết rõ — anh ở đâu, với ai, cách tôi bao xa.”
“Không thể nào! Em làm cách nào chứ!?”
Không buồn để hắn gào thêm, tôi dứt khoát cúp máy, tiện tay chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Thế giới cuối cùng cũng yên bình rồi.
Nắng vàng, biển xanh trai đẹp, và một chiếc thẻ ngân hàng đủ để mua nửa hòn đảo — đây mới là cuộc sống tôi muốn.
Giờ thì chỉ cần chờ thời cơ, gom đồ về nước là xong.
Hệ thống trong đầu tôi vẫn đang lo lắng thì thào:
【Chẳng phải hắn lại phát bệnh kiều rồi sao? Sao chỉ số nhân vật vẫn là 50% vậy…】
“Tại vì bệnh kiều của hắn không còn đối tượng để kiểm soát nữa rồi.”
“Giờ hắn chỉ là một con chó điên bình thường thôi.”