Chương 8 - TÔI CÒN SỐNG NHẤT ĐỊNH ĐÁ TÊN TRA NAM ĐÊN THẢM HẠI
8
Tôi đã sớm đoán trước.
Từ khi anh ta buộc phải chấp nhận buổi livestream này, tôi biết anh ta đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Quả nhiên, trong sự im lặng chờ đợi của mọi người, Chu Cảnh Hàng bất ngờ rơi nước mắt.
---
"Tôi không biết mọi người có thể hiểu được hay không.
Trong tầng lớp của chúng tôi, nhiều khi, sự 'phù hợp' còn quan trọng hơn 'tình yêu'.
"Huống chi, tôi nghĩ mọi người cũng hiểu, tình cảm giữa tôi và Hiểu La vốn đã có chút khó nói ra…
"Tôi thừa nhận mình không đủ dũng cảm, không thể chống lại áp lực từ bên ngoài, và cuối cùng chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại này.
"Nhưng tôi thề, từ lúc đính hôn với Đỗ Tiểu Thư, tôi và Hiểu La chưa từng vượt quá giới hạn.
"Tôi tôn trọng vị hôn thê của mình, cũng đã cố gắng thử yêu cô ấy.
"Nhưng ông trời thật sự thích trêu ngươi, rồi chuyện mà các bạn đã biết xảy ra…
"Tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết, nên mới vô thức ôm chặt Hiểu La và thú nhận lòng mình.
"Nhưng tôi không ngờ mình còn sống sót.
"Tôi nghĩ đây là gợi ý của ông trời, vậy nên tôi muốn dũng cảm một lần—
"Tôi sẵn sàng bồi thường toàn bộ chi phí y tế, tổn thất tinh thần, và các chi tiêu trong thời gian yêu nhau cho Đỗ Tiểu Thư.
"Chỉ mong cô ấy, và cả các bạn nữa, có thể cho tôi một cơ hội được đứng bên Hiểu La."
Chu Cảnh Hàng nói một tràng dài, sau đó cúi đầu thật sâu trước máy quay.
Những giọt nước mắt lớn rơi xuống, thấm ướt tấm thảm xám nhạt anh ta cố tình chọn, để lại vết nước rõ ràng.
Giang Hiểu La đứng phía sau, khóc đến nghẹt thở.
Hình ảnh quá bi thương, khiến hướng bình luận bắt đầu thay đổi.
【Haiz, khóc thế này… Đừng vội phán xét khi chưa rõ ngọn ngành.】
【Tôi thấy anh ta cũng chân thành mà, hôn nhân nhà giàu thực sự không giống chúng ta, không phải cứ thích ai là có thể chọn người đó.】
【Hơn nữa anh ta cũng đưa ra phương án bồi thường rồi, nghe cũng hợp lý đấy chứ.】
【Không ai thấy Đỗ Tiểu thư lạnh lùng quá sao?】
【Chắc chắn rồi, đã nói là hôn nhân thương mại mà, làm sao có thể đặt nhiều tình cảm thật vào đó? Gây chuyện lớn thế này, chắc là lợi ích chưa đạt thỏa thuận thôi.】
Tôi mỉa mai liếc qua những bình luận này, rồi nhìn thẳng vào máy quay, nhếch môi cười:
"Chu Cảnh Hàng, không còn gì để nói nữa à?"
Anh ta mấp máy môi:
"Tạm thời không."
Tôi gật đầu:
"Vậy giờ đến lượt tôi."
—
"Thuê thủy quân, thuê đội PR viết bài đâu rẻ nhỉ?
"Tôi nghĩ, nếu trên đầu anh có gắn vòi nước, chắc có thể giải quyết vấn đề nước sạch ở châu Phi rồi đấy. Thời buổi này, anh vẫn nghĩ bán sự đáng thương có thể thắng được dư luận sao?
"Lời nói không phải chỉ cần môi trên chạm môi dưới là được, anh phải đưa ra bằng chứng—nhưng tôi đoán anh chẳng có đâu.
"Vậy thì ngại quá, để tôi cung cấp chứng cứ trước nhé."
Tôi nhìn thẳng vào camera, giơ tay làm động tác "pause".
"Quý vị đừng vội spam bình luận. Tôi đã chuẩn bị một file PDF để giải đáp ba vấn đề sau:
"Thứ nhất, tôi và Chu Cảnh Hàng có phải là hôn nhân thương mại không có tình cảm hay không.
"Thứ hai, sau khi tôi và anh ta xác định quan hệ yêu đương, Giang Hiểu La có giữ khoảng cách đúng mực của một người em gái bình thường hay không.
"Thứ ba, chi tiết về vụ tai nạn cáp treo."
Vừa dứt lời, cả Chu Cảnh Hàng và Giang Hiểu La đều câm nín.
Cô sinh viên đại học đang tham gia cũng sửng sốt:
"Không phải chứ chị, mấy thứ này chị chuẩn bị từ trước thật sao?"
Tôi mỉm cười gật đầu:
"Dĩ nhiên rồi. Tôi tốt nghiệp hạng ưu, từng đủ điểm vào một trường hàng đầu trong nước, nhưng sau đó chọn đi du học.
"Tôi đâu có giống ai đó, bỏ tiền mua bằng từ một trường làng bên Nga, rồi tự gắn mác du học sinh tài năng, trong khi tư duy lộn xộn, chỉ biết bán sự đáng thương để gây đồng cảm."
Ai từng học trường làng bên Nga, chỉ cần tìm hiểu một chút là biết ngay.
Bình luận giảm đi một nửa, chắc hẳn mọi người đang vội đi tìm hiểu.
Rất nhanh, từ những chứng cứ tôi cung cấp, cư dân mạng đã ghép lại một bức tranh chân thực hoàn toàn trái ngược với lời nói của Chu Cảnh Hàng.