Chương 13 - TÔI CÒN SỐNG NHẤT ĐỊNH ĐÁ TÊN TRA NAM ĐÊN THẢM HẠI
13
Tôi bực mình, nhấc ống nghe ra xa:
"Rảnh rỗi quá thì đổi chỗ cho chó nhà tôi trông nhà đi. Anh tưởng anh là em trai của Đậu Nga chắc? Anh cũng tự đề cao mình quá rồi đấy."
"Tôi đã tra nhật ký cuộc gọi của Hiểu La. Cô ấy gọi điện cho cô cuối cùng! Tôi không cần biết, cô phải trả cô ấy lại cho tôi!"
Tôi càng bực:
"Anh tra được nhật ký cuộc gọi thì sao không tra xem cô ấy nói gì với tôi đi?"
Chu Cảnh Hàng im bặt.
"Đúng là Hắc Vô Thường ngủ quên, anh nhặt được một cái da mới chui vào Cao Lão Trang. Tôi chưa từng thấy ai ngu ngốc như anh. Mất tích thì đi báo cảnh sát, tìm tôi làm gì?"
Nói xong, tôi dập máy cái rụp.
Nhưng nửa tiếng sau, cảnh sát dẫn theo Chu Cảnh Hàng đến công ty tôi.
Tên ngốc này thực sự báo cảnh sát rằng tôi bắt cóc Giang Hiểu La...
Tôi đành thuật lại toàn bộ lời Giang Hiểu La đã nói, rồi đề nghị cảnh sát:
"Chắc cô ta không tắt máy đâu, mọi người thử dùng định vị để tìm cô ấy xem."
—
Tại sân bay.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn hai người không xa đang ôm chầm lấy nhau.
Vì liên quan đến vụ án, tôi đành lãng phí cả buổi chiều ở cạnh tên ngốc Chu Cảnh Hàng.
Cuối cùng, hắn cũng tìm được Giang Hiểu La đang quanh quẩn bên ngoài sân bay.
—Thậm chí cô ta còn chưa mua vé.
Tôi thầm nghi ngờ, dù hôm nay Chu Cảnh Hàng không tìm, tối nay cô ta cũng sẽ kéo hành lý về nhà.
Hai người đang ôm nhau, bỗng nhiên Giang Hiểu La đẩy Chu Cảnh Hàng ra.
"Anh, em đã quyết định nhường anh lại cho chị Đỗ Tranh. Chỉ có như vậy mới cứu được anh, cứu được công ty... Anh mau đi với chị ấy đi, em nhất định phải rời khỏi đây..."
"Rời đi cái đầu cô ấy."
Tôi lạnh lùng bước tới, nhân lúc cảnh sát không nhìn thấy, vung tay tát cô ta một cái nhanh, chuẩn, mạnh.
"Giang Hiểu La, tôi rút lại những lời trước đây. Hai người không phải vô dụng, ít nhất trong việc gây phiền phức cho người khác, hai người đạt đến đỉnh cao rồi."
Giang Hiểu La bị tôi đánh sững người, ôm mặt, mắt đỏ hoe.
"Anh..."
Vừa nghe giọng rên rỉ của cô ta, Chu Cảnh Hàng như được tiêm adrenaline, giơ tay định đánh tôi.
Tôi lập tức nói nhanh:
"Anh mà chạm vào tôi thử xem, chuẩn bị ba ngày nữa phá sản thanh lý tài sản đi."
Chu Cảnh Hàng cau mày, tôi tranh thủ quay đầu hét lên:
"Đồng chí cảnh sát, anh ta định đánh tôi!"
Cảnh sát lập tức lao đến ngăn cách chúng tôi.
Mắt Giang Hiểu La đỏ như thỏ.
"Chị, tại sao chị lại như vậy? Em đang giúp chị với anh làm lành mà, chị rõ ràng còn quan tâm anh ấy..."
Tôi cười khẩy.
"Đúng, tôi quan tâm. Quan tâm xem anh ta c.h.ế.t chưa.
"Lại dám lấy tôi làm gia vị tình yêu của hai người nữa, tôi cho cả hai vào chảo dầu luôn, xem dầu b.ắ.n lên hay hai người bẩn hơn!
"Vừa rồi..." Tôi nhìn cảnh sát, "Ừm, đúng rồi, đó là một cái 'vỗ về'. Phải, tôi chỉ vỗ về cô ta, coi như cảnh cáo cuối cùng. Nếu còn dám đến quấy rầy tôi, tôi đảm bảo 'vỗ về' đến mức mẹ cô không nhận ra cô nữa."
Nói xong, không gian im phăng phắc.
Mặt Chu Cảnh Hàng tức đến méo mó.
Nhưng đã ngu thì làm được gì, từ vựng nghèo nàn, muốn phản bác tôi cũng không nói ra được câu nào đủ sức nặng, chỉ biết đứng đó thở phì phò như trâu nước.
Đúng là đồ vô dụng.
Tôi cười khẩy, xác nhận với cảnh sát rằng mình có thể rời đi, liền gọi cho trợ lý.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe phanh gấp dừng trước mặt tôi.
Tôi mở cửa, liếc nhìn hai người lần cuối.
"Tôi bị hội chứng sợ lỗ, không thể đến gần những người lòng dạ như tổ ong.
"Hy vọng đây là lần cuối cùng tôi gặp hai người."
Nói rồi, tôi bước lên xe.
"Chào nhé."
Tôi vẫy tay chào sau lưng.
Không bao giờ, gặp lại.
(HẾT)
Ngoại truyện
Để hả giận, trong vòng một tuần, tôi đã ngăn chặn hai đối tác hợp tác cuối cùng của nhà họ Chu.
Đúng vậy, đó chính là hai đối tác duy nhất còn lại của họ.
Nhưng tôi không ngờ rằng, Chu phụ và Chu mẫu, thấy tình thế không thể cứu vãn được nữa, đã lập tức chuyển đổi người đại diện pháp nhân thành Giang Hiểu La, sau đó nhanh chóng chuyển tài sản và hủy bỏ sổ sách kế toán.
Đây là chuyện sẽ phải ngồi tù!
Chu Cảnh Hàng hoàn toàn không hay biết, bị Chu phụ và Chu mẫu lừa ra sân bay, mới nhận được cuộc gọi cầu cứu từ Giang Hiểu La.
Trong chốc lát, hắn như phát điên, hết đòi nhảy xe lại đòi tự sát.
Chu phụ và Chu mẫu không còn cách nào, đành phải thả hắn xuống.
Chu mẫu khóc lóc nức nở, còn Chu phụ thì gào lên giận dữ:
"Khóc cái gì mà khóc, coi như đẻ ra cục thịt xá xíu!"
Nhưng.
Cục "xá xíu" này rất nhanh đã bán đứng họ.
Hai vợ chồng già chưa kịp ung dung tận hưởng một tuần ở nước ngoài, đã bị Chu Cảnh Hàng lừa quay trở về.
Khi bị còng tay, vài cảnh sát cũng không cản được Chu phụ. Ông ta đá mạnh vào Chu Cảnh Hàng từng cú, từng cú, cho đến khi hắn hộc m.á.u tươi, nằm trên đất thoi thóp.
"Đời này của tao thật sự hủy hoại trong tay mày."
"Nhưng cuộc đời của Hiểu La cũng bị hủy trong tay mày..."
"Đi c.h.ế.t đi, tao thấy đầu mày bị mỡ heo che kín rồi!"
Chu phụ còn định lao đến đánh tiếp.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Chu mẫu, vì không đành lòng, kéo lại.
——Đây là cảnh tượng mà mọi người thường nhắc đến lúc trà dư tửu hậu.
Chỉ là khi nói đến Chu Cảnh Hàng, mọi người đều không biết nên khinh bỉ hay thương cảm.
Làm sao mà một người lại có thể đánh nát một bộ bài đẹp như vậy, thậm chí còn đưa cả gia đình vào tù để đoàn tụ?
(Hết)