Chương 11 - TÔI CÒN SỐNG NHẤT ĐỊNH ĐÁ TÊN TRA NAM ĐÊN THẢM HẠI

 

11

 

Nhà họ Chu xem như tiêu đời.  

 

Chu phụ và Chu mẫu đích thân mang quà, hạ mình đến tận nhà tôi.  

 

Chu Cảnh Hàng và Giang Hiểu La cúi đầu đứng phía trước, trông chẳng khác nào tù nhân.  

 

Mẹ tôi vừa mở cửa ra, sửng sốt trước cảnh tượng này.  

 

Chu mẫu vội vàng khoác tay mẹ tôi, nịnh nọt:  

 

"Chị thông gia, lâu quá không gặp."  

 

Mẹ tôi hoàn hồn, lập tức rút tay ra, mặt không biểu cảm.  

 

Lúc này tôi bước ra, thấy Chu mẫu định vào phòng khách, tôi giơ tay chặn lại:  

 

"Không cần vào, có chuyện gì thì nói ở đây đi."  

 

"Cái con bé này…"  

 

"Không có gì phải nói hả? Vậy thì đi."  

 

Tôi vừa nói vừa đóng cửa, Chu phụ vội vàng chặn tay vào khe cửa:  

 

"Có chuyện, có chuyện. Hôm nay chúng tôi đến, là muốn mời nhà các vị thu mua lại thương hiệu cửa hàng offline đó. Với các vị, đây chỉ là chuyện nhỏ."  

 

"Chú Chu—" Tôi nhìn ông ta:  

 

"Đúng, đúng, Tiểu Đỗ cháu nói đi."  

 

"Chú về nhà lắp máy in tiền mà dùng. Nhà cháu chẳng việc gì phải giải quyết mớ hỗn độn của nhà chú cả."  

 

"Đỗ Tiểu Thư!" Chu Cảnh Hàng xông lên, dùng lực đẩy cửa, gắt lên:  

 

"Cô nói chuyện kiểu gì vậy?"  

 

"Tôi muốn nói thế nào thì nói. Còn anh, não bé như hạt dưa, lấy tư cách gì nói chuyện với tôi?  

 

"Không thì anh đi khám não thử xem, xem có phải khi Chúa đóng cánh cửa cuộc đời anh, Ngài cũng dùng cửa đó đập đầu anh không. Sao anh vừa vô dụng vừa phá hoại thế này?"  

 

Mặt Chu Cảnh Hàng đen lại.  

 

Tôi bổ sung:  

"Mặt anh có đen cũng không che nổi cái sự ngu

 

 đâu."  

 

Thấy chúng tôi càng cãi càng gắt, Chu mẫu vội kéo hắn về phía sau.  

 

"Đừng giận, Tiểu Đỗ."  

 

Bà ta đẩy Giang Hiểu La ra, đánh mạnh lên vai cô ta vài cái:  

 

"Tất cả là lỗi của con hồ ly tinh này. Nếu không phải tại nó, con và Cảnh Hàng đã chẳng ra nông nỗi này. Bác sẽ đuổi nó về quê, được không?  

 

"Con với Cảnh Hàng tình cảm sâu nặng, không có nó phá rối, hai đứa chắc chắn có thể quay lại với nhau.  

 

"Đến lúc đó, con mua lại thương hiệu kia, rồi cho Cảnh Hàng làm việc, xem như trừng phạt nó, được không?"  

 

"Mẹ!"  

 

Chu Cảnh Hàng kéo Giang Hiểu La về phía sau:  

 

"Không phải mẹ nói đến đây xin lỗi sao? Sao lại muốn đuổi Hiểu La đi? Với lại, con không thích Đỗ Tiểu Thư!"  

 

Tôi nhún vai với Chu mẫu:  

"Thấy chưa, con trai bác nói thế đấy."  

 

Rồi tôi quay sang Chu Cảnh Hàng, bất ngờ tát hắn một cái.  

 

"Biết anh không thích tôi rồi. Cứt bọ hung cũng không thích thỏi vàng đâu."  

 

Chu Cảnh Hàng bị tát ngẩn người, đến khi định đánh trả thì bị Chu phụ và Chu mẫu giữ chặt.  

 

Họ còn đang trông chờ tôi cứu vớt nhà họ kia mà.  

 

Nhưng—  

 

Điều đó là không thể.  

 

Ngày trước tôi đã khuyên hết lời rằng thời trang không phải ngành dễ xâm nhập. Nhưng họ tham lợi nhuận của công ty tôi, cứ đ.â.m đầu vào hố sâu này.  

 

Giờ thì tự mình gánh hậu quả đi thôi.  

 

—--------

 

Sau khi nhà họ Chu bị bảo vệ kéo đi, mẹ tôi lập tức đến nắm lấy tay tôi.  

 

"Con không sao chứ? Vẫn chưa hồi phục hẳn mà lại dùng sức như thế."  

 

"Ai bảo hắn chửi con. Con chỉ tát hắn một cái là nhẹ rồi đấy, chứ nếu con có tám tay như bạch tuộc, con sẽ thay phiên nhau tát hắn."  

 

"Được, được." Mẹ tôi bất lực nói, "Mẹ cũng hóa thành bạch tuộc, hai mẹ con mình dùng 16 cái tay tát hắn!"