Chương 6 - Tôi Có Thể Khiến Anh Phá Sản Một Lần Nữa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giang Tri Hàn ngây người, rõ ràng anh ta đã nghe thấy tiếng gọi “Nhị tiểu thư” từ miệng vệ sĩ.

Mà khi nghe gọi như vậy, chị tôi vẫn bình tĩnh như không, trên mặt không hề có chút tức giận.

Anh ta đâu phải đồ ngốc, nhìn vậy cũng đoán được phần nào.

Tôi nhìn dáng vẻ tự lừa mình dối người đầy đáng thương của anh ta.

Khẽ cười: “Tôi ấy à? Tôi là em gái của Lâm Vãn Như, vậy anh nói xem… tôi là ai?”

Câu nói vừa dứt, như hòn đá ném vào mặt hồ phẳng, khuấy động hàng ngàn lớp sóng.

Sắc mặt Tô Vãn Vãn hoàn toàn xám ngoét.

Đám “huynh đệ” mà Giang Tri Hàn từng tự hào khoe khoang kia cũng lập tức biến sắc, “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống đất.

Lâm Vãn Đường , tôi sai rồi, là tôi mắt mù không nhìn ra. Tôi xin lỗi cô vì những điều tôi đã làm, tôi sẽ không dám mở miệng chửi cô nữa, cầu xin cô tha thứ…”

“Đúng đấy, tất cả những chuyện này… đều là do Tô Vãn Vãn xúi giục cả. Cô ta nói sau khi cô ly hôn với Giang Tri Hàn, sẽ giúp bọn tôi mua cổ phần công ty anh ta. Bọn tôi mới bị lòng tham làm mờ mắt mà xúc phạm cô, cô muốn trả thù cũng không nên tìm chúng tôi!”

“Đúng đúng đúng! Là do Tô Vãn Vãn sai khiến hết! Tôi với cô đâu có thù oán gì, sao tự dưng lại đi công kích cô được chứ…”

Tô Vãn Vãn tức giận đến đỏ mặt tía tai, gào lên:

“Các người nói linh tinh cái gì đấy? Rõ ràng là các người thấy chướng mắt Lâm Vãn Đường , cảm thấy cô ta nhìn thấu sự giả tạo của các người, nên mới muốn đuổi cô ta đi để an tâm làm chó trung thành cho Giang Tri Hàn, rồi giúp anh ta cưới tôi!”

“Các người – một lũ đạo đức giả! Khi Giang Tri Hàn phá sản, không ai trong các người chìa tay giúp một câu. Giờ biết Lâm Vãn Đường là ai rồi, thì ai nấy đều lật mặt, không dám đứng về phía A Hàn, thậm chí không dám mở miệng bênh anh ấy!”

“Vậy còn cô thì sao? Lúc trước cô ôm tiền bỏ trốn, sao không nghĩ ở lại giúp Giang Tri Hàn? Nói đến đạo đức giả, ai sánh được với cô?”

“Đúng đấy, bọn tôi tuy không ra tay giúp đỡ, nhưng cũng đâu có nhân lúc hoạn nạn mà đạp xuống như cô. Cô có tư cách gì mà chỉ trích bọn tôi?”

Khí thế hung hăng của Tô Vãn Vãn sau khi nghe những lời đó, lập tức xẹp xuống rõ rệt.

“Đủ rồi! Mấy người là cái loại anh em chó má gì chứ, tôi không cần nữa! Tất cả cút hết cho tôi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa!”

Giang Tri Hàn mặt cắt không còn giọt máu, hai tay vẫn ôm chặt lấy bụng đang rỉ máu.

Tối nay anh ta mất quá nhiều máu, đầu óc choáng váng, chẳng còn tâm trí nghĩ đến những lời họ vừa nói.

Chị tôi khẽ nhíu mày, nhìn tôi với ánh mắt bất đắc dĩ: “Hôm nay em gây ra hai vụ rồi đấy, ba mẹ đã biết cả rồi. Họ bảo chị đưa em về nhà ngay, em giải quyết cho xong đống rắc rối này đi.”

Tôi vô tội nhún vai.

“Em muốn ly hôn mà, anh ta không chịu ký, đành kéo dài thôi.”

“Cô nói dối! Rõ ràng là cô không chịu ly hôn!” Tô Vãn Vãn ánh mắt lóe lên vẻ độc ác, nghiến răng: “Cô đã là Nhị tiểu thư nhà họ Lâm có được mọi vinh hoa mà người thường chẳng dám mơ, vậy mà vẫn không chịu buông tha cho tài sản của A Hàn, còn bắt anh ấy ra đi tay trắng!”

“Cô là tiểu tam mà cũng dám đến tận cửa ép vợ chính phải ra đi tay trắng. Vậy tôi, tại sao không thể bắt kẻ có lỗi phải trả giá?”

Tôi chớp mắt, cười khinh bỉ.

Tôi xưa nay vốn không gây chuyện.

Nhưng ai động đến tôi, thì phải chuẩn bị sẵn để trả giá.

Tôi không nói thêm lời vô ích, trực tiếp ném bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn lên bàn trước mặt anh ta.

“Nghĩ kỹ rồi thì ký. Chưa nghĩ kỹ thì cứ tiếp tục giằng co.”

Dứt lời, tôi và chị cùng rời đi.

Chuyện hôm nay khá ầm ĩ, lúc tôi về đến nhà, ba mẹ vẫn chưa ngủ.

Vừa thấy tôi về, cả hai lập tức chạy tới kiểm tra xem tôi có bị thương không.

Khi bố tôi nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tôi do bị bóp, ông lập tức nổi giận đùng đùng:

“Thằng khốn kiếp đó! Đến tôi còn không nỡ đánh con, vậy mà nó dám ra tay với con gái tôi à? Để xem tôi không đánh cho nó tàn phế!”

Chị tôi lắc đầu bất lực, đưa hồ sơ giám định thương tích của Giang Tri Hàn ra cho ông xem.

“Ba yên tâm đi, con gái thứ hai của ba đâu phải loại dễ bị bắt nạt? Chiều nay Giang Tri Hàn đi bệnh viện giám định thương tích, cái đầu bị khâu hẳn tám mũi, tối còn bị em ấy đánh đến chảy máu khắp người.”

Nghe vậy, mắt bố tôi ánh lên vẻ hài lòng.

Ông cười lớn: “Không hổ là con gái của ba! Đúng là có khí phách thời trai trẻ của ba! Phải thế chứ, để xem còn ai dám bắt nạt người nhà họ Lâm nữa không!”

Nghĩ đi nghĩ lại, bố tôi vẫn thấy chưa hả giận.

Không chỉ cắt đứt toàn bộ hợp tác với Giang Tri Hàn, mà còn ra thông cáo công khai: bất kỳ ai hợp tác với anh ta, chính là đối đầu với toàn bộ tập đoàn nhà họ Lâm.

Giang Tri Hàn nghe được tin này, lập tức bủn rủn ngồi phịch xuống sofa.

Ngay lúc ấy, trợ lý của anh ta vội vàng chạy vào:

“Tổng Giang, ngài nhìn xem, người đang tổ chức tiệc trong căn biệt thự này… có phải là phu nhân không?”

Hồi Giang Tri Hàn mới khởi nghiệp, ngày nào tôi cũng đến công ty phụ dọn dẹp, tất cả nhân viên đều biết tôi là ai.

Cũng đều biết tôi đã cùng anh ta vượt qua hai mùa đông lạnh giá.

Nên bọn họ đều nghĩ tôi chỉ là một cô gái bình thường.

Vậy mà giờ đây, trong video, tôi đang mở tiệc trong một căn biệt thự trị giá cả chục triệu, nâng ly champagne trăm triệu, cười nói thả ga.

Giang Tri Hàn nhìn rõ tôi trong video đang vui vẻ bên bể bơi, ánh mắt thoáng qua chút hoang mang.

Khi anh ta nhìn thấy thời gian video được đăng tải — là nửa tháng trước.

Anh ta chợt nhớ ra.

Nửa tháng trước, tôi nói mình đang bận chạy đơn giao hàng, bảo anh ta đừng liên lạc lung tung.

Nhưng trong mắt, trong lòng anh ta lúc đó… chỉ có Tô Vãn Vãn.

Anh ta nhân lúc tôi bận rộn, lấy cớ công tác để rảnh rỗi đi chơi với cô ta.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)