Chương 1 - Tôi Chỉ Muốn Nằm Thử Giường Em Một Lát Thôi
Tôi vô tình để quên đôi tất ren màu đen ở nhà cô bạn thân.
Nói chính xác hơn là… trên giường của em trai cô ấy – căn phòng kế bên.
Lúc quay lại tìm thì tìm mãi cũng không thấy.
Còn bị chính em trai cô ấy bắt gặp đang lén nằm thử trên giường của cậu ta.
“Chị à, sao lại nằm trên giường em thế?”
Tôi hoảng hốt vô cùng, lắp bắp nói:
“Chị… thấy giường trông có vẻ êm quá, nên thử nằm xem sao.
Xin lỗi nhé, chị đi ngay đây.”
Vừa mới định ngồi dậy thì đã bị cậu ấy kéo ngược lại.
Em trai cô ấy siết chặt tôi vào lòng,
giọng khàn khàn, đầy mê hoặc:
“Nếu vậy, chị có muốn… thử nằm với cả em luôn không?”
1.
Trước khi tan làm, tôi chợt nhớ ra đôi tất ren màu đen hôm đó bị tôi để quên ở nhà cô bạn thân – Tô Tô.
Lòng bỗng thắt lại.
Tôi lo là vì… món đồ đó bị để lại trong phòng của Tô Dã – em trai cô ấy.
Do công ty gần nhà Tô Tô, nên mỗi khi tăng ca về muộn, tôi thường qua đó ngủ nhờ.
Nhưng không ngủ chung với Tô Tô.
“Bảo bối à, tớ ngủ không yên giấc, còn hay ngáy nữa, hay là để tớ qua phòng bên cạnh ngủ nhé?”
Phòng bên cạnh là của Tô Dã.
Tô Dã còn đang học đại học, bình thường ở ký túc xá, rất ít khi về nhà.
Tô Tô cũng không nghĩ nhiều, liền đồng ý.
Về sau thành thói quen, mỗi lần đến tôi đều ngủ trên giường của Tô Dã.
Trước khi rời đi sáng hôm sau, tôi sẽ dọn lại phòng như cũ.
Dù sao nếu để Tô Dã biết, cũng có chút xấu hổ và không ổn.
Không phải tôi cố ý… chỉ là tôi không kiềm chế được bản thân.
Từ nhỏ tôi đã rất nhạy cảm và kén chọn với mùi hương.
Đặc biệt là với người khác giới.
Càng gần thì tôi càng kén.
Duy chỉ có mùi hương này, tôi không những không ghét, mà còn bị nó hấp dẫn, khiến tôi không kìm được muốn đến gần.
Thậm chí đã đến mức nghiện rồi.
Tôi gọi điện cho Tô Tô.
“Bảo bối à, tớ để quên đồ ở nhà cậu, tối nay tớ qua lấy một lát nhé.”
“Được, cậu biết mật mã rồi mà, cứ tự vào lấy đi.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài ai oán.
“Bên công ty tớ vừa xảy ra chuyện với một đơn hàng, giờ tớ phải bay qua đó xử lý ngay, chắc phải vài hôm mới về được.
Tối nay ngủ lại nhà tớ đi, giờ này về một mình không an toàn đâu.”
“Ừ, đi bình an nhé.”
Tôi cúp máy rồi phóng thẳng đến nhà cô ấy.
Chỉ là tôi đã lục tung cả phòng Tô Dã, vẫn không thấy đâu cái tất ren đen ấy.
Lo mình nhớ nhầm, tôi lại sang phòng Tô Tô tìm thêm một lượt.
Vẫn không thấy.
Kỳ quặc thật, chẳng lẽ tôi nhớ nhầm chỗ?
Mà cũng chẳng sao, miễn là không để lại trong phòng Tô Dã, còn mất ở đâu thì mặc kệ.
Sau một ngày làm việc mệt nhoài, tôi quyết định đi tắm rồi đi ngủ.
Tắm xong bước ra, tôi lại bắt đầu đấu tranh trong đầu.
Theo lý mà nói, Tô Tô không có nhà, mấy lý do như tôi ngủ không yên hay ngáy cũng chẳng cần dùng nữa.
Giờ mà lại sang ngủ giường em trai cô ấy thì… hình như không hợp lẽ cho lắm.
Thiên thần bên phải thì thầm nhắc tôi không nên như vậy.
Tiểu ác ma bên trái thì dụ dỗ, giọng quyến rũ:
[Dù gì cậu cũng đã ngủ nhiều lần rồi, thêm lần nữa thì có sao đâu.]
Lời này có lý, làm tôi xiêu lòng.
Hai chân tôi như bị tiểu ác ma điều khiển, lững thững bước sang phòng bên cạnh.
Nằm lên giường, tôi ôm chăn gối hít một hơi thật sâu.
Biểu cảm dần trở nên ngơ ngẩn.
Trên đời sao lại có mùi thơm dễ chịu đến thế này chứ.
Không được, thêm vài hơi nữa.
Chỉ hít thôi đã không đủ rồi.
Tôi lại quấn chăn lên người, lăn qua lăn lại trên giường.
Vui vẻ đến ngốc nghếch.
Lăn lộn một hồi, chẳng bao lâu đã mệt và ngủ thiếp đi.
Tôi ngủ không sâu, nửa mê nửa tỉnh thì cảm giác đệm bên cạnh khẽ rung lên.
Mở bừng mắt ra, tôi giật nảy người ngồi bật dậy.
Bật đèn ngủ bên cạnh giường.
2.
Tô Dã không biết đã về từ lúc nào.
Cậu ấy đang ngồi bên giường, nhìn tôi.
Ánh mắt như đang ngắm một con thú cưng đang ngủ, dịu dàng, mang theo vài phần cưng chiều.
“Chị à, sao chị lại nằm trên giường em vậy?”
“Tôi… tôi… tôi…”
Tôi cúi đầu lúng túng, lí nhí như muỗi vo ve.
“Nếu tôi nói… chỉ đơn giản là muốn thử xem giường em có thoải mái không, em tin không?”
Tôi ngập ngừng ngẩng đầu, liếc nhìn cậu một cái.
Tô Dã hơi nhướn mày, môi khẽ cong, như cười mà không cười.
Ánh mắt kia như đang nói: “Chị nghĩ em tin sao?”
Xem ra là không tin rồi.
Mà thật ra nếu là tôi, tôi cũng không tin.
Chỉ còn cách nặn ra một nụ cười gượng gạo, lấy lòng rồi lặng lẽ chuồn đi.
“Xin lỗi, tôi đi ngay đây.”
Vừa mới đứng dậy thì cổ tay đã bị kéo giật lại.
“Chị đang nói dối.”
Cậu ấy nghiêng người tới gần, chầm chậm ép sát tôi.
Mang theo mùi hương đặc trưng thuộc về cậu.
Vừa như cam chín mùa hè, lại như gỗ tuyết tùng giữa mùa đông.
Tôi không tìm ra từ nào chính xác để diễn tả.
Chỉ biết là thơm hơn cả chăn gối của cậu hàng vạn lần.
Thơm đến mức tôi muốn cắn một miếng.