Chương 4 - Tôi Chết Trên Cao Tốc 

“Chị dâu! Chị… chị không chết?”

Không màng đến gì nữa, tôi nhào vào lòng chị, nức nở.

Anh tôi đẩy cửa bước vào, trừng mắt nhìn tôi:

“Em trù chị dâu chết đấy à!”

Không phải chính anh vừa bảo tôi là chị ấy không qua khỏi sao?!

Tôi lập tức thấy có gì đó sai sai.

“Đây là đâu?”

“Bệnh viện!”

Đầu óc tôi như bị treo máy, đơ toàn tập.

Hóa ra vừa rồi… chỉ là một giấc mơ!

Tôi bừng tỉnh, lập tức nhìn chị dâu từ trên xuống dưới.

“Chị dâu, chị ổn chứ? Em bé có sao không?”

“Yên tâm đi, không sao đâu.”

“Bác sĩ có nói chị đau bụng là do đâu không?”

Tôi sốt ruột muốn biết nguyên nhân.

Ánh mắt chị dâu hơi tránh né, còn anh tôi chen vào trước:

“Bác sĩ nói không sao, lo mà lo cho bản thân đi!”

Tôi?

Tôi không phải trúng độc sao?

Chẳng lẽ… giải được rồi?

Tôi hấp tấp chạy vào phòng bác sĩ:

“Bác sĩ, em trúng độc gì vậy?”

Bác sĩ có vẻ hơi ngơ ngác.

“Ai nói em bị trúng độc?”

Ơ?

“Em chỉ bị dị ứng thôi.”

???

“Vậy còn chị dâu tôi thì sao? Chị ấy đau bụng là vì nguyên nhân gì?”

“Chị dâu em có kêu đau bụng gì đâu, chị ấy chỉ đến đây để chăm em mà.”

Lòng tôi chợt trùng xuống — chắc chắn anh tôi và chị dâu đang giấu tôi điều gì đó!

Vừa rồi đúng là một giấc mơ, nhưng chuyện chị dâu ôm bụng kêu đau ở quán ăn, rồi dáng vẻ hốt hoảng của anh, đều là thật sự xảy ra.

Anh tôi và chị dâu lúc nào cũng rất yêu quý đứa con này, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện em bé ra để đùa.

Trừ khi… bọn họ cố tình diễn!

Nghĩ tới đây, sống lưng tôi lạnh buốt.

Rốt cuộc họ làm vậy để làm gì?

Và cả Hạ Mộ Linh — khi tôi đau bụng đến mức không chịu nổi, ánh mắt độc ác của cô ta, không thể nào là giả được!

Tôi trở về phòng bệnh, y tá đến dặn dò rằng tôi đã ăn phải chất gây dị ứng mạnh, dẫn đến sốc phản vệ nghiêm trọng.

Tôi bị dị ứng với đậu nành, mà rõ ràng tôi có ăn gì đâu?

Chỉ có một lần — trước khi xuống xe, anh tôi đưa cho tôi một miếng bánh ngọt.

Chẳng lẽ là… miếng bánh đó?

Tôi giật mình, cảm xúc rối loạn.

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.

“Không sai đâu, trong miếng bánh đó là tôi trộn bột đậu nành.”

Đầu tôi ong lên, trống rỗng.

“Anh biết rõ em dị ứng đậu nành mà anh vẫn…”

Nước mắt lưng tròng, tôi nhìn người anh trai thân yêu nhất — sao anh có thể nỡ lòng ra tay với tôi?

“Nếu anh không làm vậy, làm sao ba em tin là em thật sự trúng độc?”

Tôi chết lặng, trừng mắt nhìn anh không thể tin nổi.

“Anh… chẳng lẽ… cũng…”

5

Anh tôi gật đầu.

“Còn em, em hai… chẳng lẽ em cũng…”

Tôi cũng gật đầu thật mạnh.

Anh tôi bật cười nhẹ một cái: “Biết em cũng trọng sinh rồi, thì anh đã không phải vắt óc nghĩ cái kịch bản đó nữa.”

Tôi không kiềm được niềm vui trong lòng, cảm giác như đang lạc trong sương mù thì bất ngờ gặp được đồng minh, xúc động đến không thốt nên lời.

Thì ra, anh tôi đã trọng sinh từ hai ngày trước.

Lúc đầu anh cũng rất hoang mang, ôm lấy chị dâu khóc suốt một lúc lâu, sau đó mới kể hết mọi chuyện cho chị nghe.

Chị dâu lúc đầu không tin, cho đến khi anh lắp camera trong phòng khách để theo dõi hành động của Hạ Mộ Linh.

Thì ra, cô ta không bỏ thuốc vào bánh mì cho chúng tôi ăn.

Cô ta hạ độc vào phần hoành thánh mẹ gói, mà trong nhà chỉ có tôi và chị dâu là thích ăn món đó.

Chị dâu sau khi xem đoạn ghi hình mới tin lời anh tôi, và cùng anh lên kế hoạch diễn kịch.

Vì thời gian gấp rút, để tạo hiệu ứng chân thật, cũng vì sợ tôi không tin, nên họ quyết định không nói cho tôi biết.

“Vậy nếu đã có chứng cứ, sao anh không báo cảnh sát luôn đi?”