Tôi chết rồi, và biến thành con mèo của kẻ thù đời mình.
Hắn cưng chiều tôi đến mức mua hẳn bộ nút nói chuyện dành cho thú cưng.
Chỉ cần dùng móng nhấn một cái, giọng máy sẽ vang lên:
– Tôi đói rồi.
– Khay cát đầy rồi.
– Tôi muốn ăn thanh snack mèo.
Hắn kiên nhẫn dạy tôi từng chút một, mà tôi thì thích chọc điên hắn, mỗi lần đều đập loạn xạ.
Nhưng đến ngày giỗ của tôi, hắn lại đột nhiên uống rượu một mình trong phòng.
Say như điên, ôm ảnh của tôi mà khóc, hết lần này đến lần khác nói hắn hối hận, hắn nhớ tôi.
Hắn còn nói hắn yêu tôi.
“Tôi cũng yêu anh.”
Hắn sững sờ quay đầu lại.
Tôi dùng hết sức đập móng xuống, giọng nữ máy móc lại vang vọng khắp cả căn phòng:
“Tôi, cũng, yêu, anh.”
Bình luận