Chương 3 - Tô Tiểu Ưng

11

Đến tháng tám, là thời điểm dự sinh của Thúy Yên.

Cả lão phu nhân và đại phu nhân đều rất coi trọng cái thai này, tất cả thứ bổ dưỡng đều không ngừng đổ vào bụng Thúy Yên. Gần tới ngày lâm bồn, bụng nàng ta đã lớn đến mức không thể xuống giường được.

Ta từng theo Đại phu nhân tới thăm nàng ta một lần, lúc đó nàng ta đang mặt mày hồng nhuận, đang ăn nho đã được nha hoàn bóc vỏ cẩn thận.

Thấy Đại phu nhân liền chẳng hề khách khí, không hành lễ, nói rằng bụng đã to lên, mong Đại phu nhân thứ tội.

Ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn ánh mắt Đại phu nhân, vừa lúc thấy trong mắt nàng thoáng qua một tia nham hiểm độc ác, sau đó nháy mắt liền trở lại vẻ mặt hòa ái, nói với Thúy Yên:

“Hiện giờ trong phủ thân thể của ngươi là quý trọng nhất, chăm sóc cơ thể cho tốt là điều quan trọng nhất, mấy cái quy củ này không cần để ý.”

Ta vẫn như thường lệ, trầm mặc không lên tiếng.

Một ngày tháng tám, Thúy Yên cảm thấy đau bụng.

Bốn canh giờ sau, bà đỡ ôm đứa trẻ được bọc trong tã lót đi tới, lão phu nhân vui mừng, đây là trưởng nam đầu tiên của Tiêu Túc Viễn.

Lão phu nhân mừng rỡ như điên, ban thưởng toàn bộ hạ nhân trong phủ một người một tháng tiền lương.

Đại phu nhân đi bên cạnh lão phu nhân, cũng trọng thưởng các bà đỡ cùng nha hoàn canh cửa.

Ta nhìn qua khe hở trên cánh cửa, thấy hạ nhân bưng ra từng chậu từng chậu máu loãng.

Khoảng cách quá xa, ta không nhìn thấy Thúy Yên, không biết nàng ta thế nào.

Mười lăm tháng tám, vào tiết trung thu, lão phu nhân tổ chức yến hội ở viện của mình, mời Đại phu nhân Tiêu Túc Viễn, nhị công tử cùng ngũ tiểu thư và lục tiểu thư vẫn chưa xuất giá đến.

Vì là chúc mừng trưởng tử của Tiêu Túc Viễn nên ta và Xảo Yên cũng phải đến tham dự.

Tâm điểm của yến hội đương nhiên là trưởng tử của Tiêu Túc Viễn, Hằng Ca Nhi. Lão phu nhân ôm vị kim tôn này trên tay, một khắc cũng không rời.

Ta đi quanh một hồi không thấy mẫu thân của Hằng Ca Nhi, Thúy Yên đâu.

Theo lý mà nói, Thúy Yên hạ sinh trưởng tử, cho dù không được ban thưởng, ta và Xảo Yên đều có thể tham gia yến tiệc, sao nàng ta lại không tham gia, việc này có chút kỳ quái.

Tàn tiệc, ta hỏi Xảo Yên có biết nàng ta đâu không, Xảo Yên khổ sở lắc đầu nói: “Nàng có thai dùng quá nhiều đồ bổ, đứa nhỏ quá lớn, tổn thương cơ thể mẫu thân, hiện giờ bị vứt ở một gian viện bỏ hoang, ngay cả một nha hoàn chăm sóc cũng không có.”

Ta hỏi chỗ ở, một mình đi đến.

Viện kia đúng là bị bỏ hoang, ngay cả cây cỏ mọc dại trong viện cũng không có ai đến dọn dẹp.

Ta thấy có một căn phòng le lói ánh đèn mờ liền đẩy cửa đi vào.

Vừa mới bước vào liền bị cảnh tượng bên trọng dọa sợ, cả căn phòng bốc lên một mùi hôi thối đến ghê tởm.

Xung quanh giường Thúy Yên nằm toàn là rác, trên giường cũng toàn là uế vật nàng ta bài tiết ra.

Gương mặt bị sưng to gấp đôi bình thường, cơ thể dưới tấm chăn mỏng gầy gò, khuôn mặt cũng dơ bẩn không chịu nổi, đầu tóc rối một nùi toàn cây cỏ.

Nghe thấy có người đến, nàng xoay người thấy ta, ánh mắt trống rỗng: “Van xin ngươi, để ta ch.ế.t…”

Ta không dám dừng lại, chạy một mạch về viện mình.

Tiểu Vân đang chờ ta ở cửa, không biết đang kể chuyện gì.

Trong đầu ta toàn là hình ảnh thảm thương của Thúy Yên, cuối cùng không kìm được, nôn ra.

Sau đó liền ngất đi.

12

Khi ta tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Tiểu Vân ghé vào bên mép giường, hốc mắt đỏ hồng.

Đại phu nói ta bị kinh sợ quá độ, nhất thời mới bị hôn mê.

Buổi chiều ta tỉnh lại, Tiêu Túc Viễn đến thăm ta, hỏi ta bị cái gì dọa.

Ta không dám kể, lắc đầu nói đêm Trung thu ấy cao hứng nên tham uống rượu, bị trúng gió lạnh mới sinh bệnh.

Hắn không nói gì, ta cũng không giải thích thêm, nhất thời bầu không khí liền bị trầm xuống.

Ngày Hằng Ca Nhi đầy tháng, Tiêu Túc Viễn mở tiệc thiết đãi các bằng hữu tốt trong kinh thành, giữa chừng Đại phu nhân nói đột nhiên cảm thấy không khỏe, lui xuống nghỉ ngơi trước.

Lão phu nhân lo lắng liền mời đại phu tới chẩn mạch, là hỷ mạch.

Song hỷ lâm môn, Tiêu Túc Viễn càng bị chuốc rượu. Buổi tối hoan ái trên giường, hắn say khướt thì thầm bên tai ta: “Chúng ta cũng có hài tử của mình đi.”

Ta bị câu này dọa cho sợ, vậy mà hắn lại nhạy bén phát hiện ra, dừng động tác, hỏi: “Nàng sợ chuyện gì?”

Ta không dám nói, chủ động hôn để che giấu nội tâm hoảng loạn.

Ngày hôm sau, canh tránh thai quả nhiên không được đem tới.

Sau ba tháng, kinh nguyệt của ta cũng bị chậm.

Ta chỉ cảm thấy sợ hãi, bắt đầu thường xuyên gặp ác mộng.

Đầu tiên là nương, Vương ma ma, Liễu Ca Nhi, bọn họ khi thì cười lúc lại khóc lần lượt xuất hiện.

Cuối cùng là Thúy Yên, ta mơ thấy dáng vẻ ầm ĩ ương ngạnh của nàng lúc mới tới.

Thỉnh thoảng còn mơ thấy Đại phu nhân, nàng bắt ta quỳ trên đá vụn một canh giờ.

Bụng của ta càng lúc càng lớn, hai bên má lại càng ngày càng gầy đi.

Tiểu Vân nghĩ cách dỗ ta ăn, nhưng ta không có tâm trạng ăn, có lần ăn được nhiều hơn một chút, ban đêm lại nôn ra hết.

Có một lần, ta lại nằm mơ, sau khi tỉnh dậy thì thấy Tiêu Túc Viễn đã đứng ở đầu giường ta từ lúc nào.

Hắn đứng ngược sáng, ta không nhìn rõ mặt hắn có biểu cảm gì, nhưng ta nghe hắn hạ giọng hỏi: “Nàng mơ thấy gì?”

Ta không dám nói, ta mơ thấy Thúy Yên với khuôn mặt sưng tấy, mơ thấy Liễu Ca Nhi độc ác uy hiếp, mơ thấy Đại phu nhân trên môi nở nụ cười nhưng tay lại cần một con dao m.ổ bụng ta.

Ta chỉ có thể lắc đầu.

Đêm không ngủ được, mở mắt im lặng suy nghĩ, đột nhiên ta nghe tiếng người bên cạnh nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”

Ta vội vàng nhắm mắt lại làm bộ đang ngủ say.

Cái thai của ta được năm tháng, Đại phu nhân hạ sinh, là con trai.

Đợi đến tháng thứ chín ta đã không thể xuống được giường.

Bà đỡ ngủ ở ngay cạnh phòng của ta, sẵn sàng đỡ đẻ bất cứ lúc nào.

Cuối cùng ngày ta vỡ ối cũng đến.

Ta sinh hài tử này vô cùng gian nan, vì trong thai kì ta không ăn nhiều, thân thể hư nhược, còn phải trải qua quá trình sinh nở.

Bà đỡ cầm lát nhân sâm bảo ta há miệng ra, sinh suốt một ngày cuối cùng cũng có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con, bà đỡ ôm đứa nhỏ đến trước mặt ta, chúc mừng ta đã sinh được một quý nữ.

Tạ ơn trời đất, là con gái.

Nhưng ta còn chưa kịp liếc nhìn một cái liền ngất xỉu.

Trong làn sương mù, ta nghe có người ở bên tai ta nói: “Tiểu Điểu, là nương đây. Nương hy vọng sau này con có thể tự do tự tại, giống như chú chim nhỏ, muốn bay tới đâu liền có thể bay tới đó.”

13

Tiêu Túc Viễn đặt tên cho nữ nhi của ta là Như Ý, hy vọng con bé vạn sự như ý.

Riêng ta gọi nó là A Phúc. Tiểu Vân nghĩ cái tên này thật khó nghe nhưng ta cũng được cái tên khó nghe nuôi sống, ta chỉ hy vọng hài tử của mình một đời bình an hạnh phúc, vô bệnh vô tai.

*vô bệnh vô tai: không bệnh tật, không gặp điều không may

A Phúc chỉ là thứ nữ nên tiệc đầy tháng cũng chỉ tổ được tổ chức ở viện của ta.

Ngày A Phúc đầy tháng, Tiêu Túc Viễn tới, vừa thấy mặt ta liền nói: “Nàng quá gầy, hãy ăn nhiều một chút.”

Ta ôn thuận gật đầu, cười giải thích là do thời tiết oi bức, ăn uống không tốt.

Ngày A Phúc tròn trăm ngày, ta cầu xin Tiêu Túc Viễn một ân điển, ta muốn đến miếu quan âm ở ngoài thành cầu Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho A Phúc.

Đây là chuyện đầu tiên ta cầu xin sau khi sinh đứa nhỏ nên dù có trái quy củ hắn vẫn gật đầu đồng ý.

Sáng hôm đó ta ra khỏi cửa, hắn ôm A Phúc nói với ta: “Ban ngày ta phải xử lý công vụ không đi cùng nàng được, buổi tối sẽ đến dùng bữa với nàng và Như Ý.”

Ta gật đầu, xoay người lên xe ngựa.

Khách hành hương ở miếu quan âm lai lịch không rõ, hai thị vệ luôn theo sát bảo vệ ta.

Đầu tiên ta đến chánh điện để lạy Quan m, sau đó nhờ một thị vệ đi mua nhang, sau khi hắn ta đi rồi, ta nói với người còn lại rằng ta muốn gặp trụ trì, nhờ hắn đi hỏi xem thầy ở đâu.

Ta thừa dịp hắn đang hỏi chuyện tiểu ni cô liền xoay người dốc sức chạy thật nhanh.

Khi ta có thai, Tiêu Túc Viễn mới nâng phân vị cho ta, bỏ đi nô tịch, cho ta thân phận của một gia đình tốt.

Ta cầm hộ tịch, thuận lợi ra khỏi thành.

Ta không biết ta chạy trốn đến đâu, ta chỉ biết ta muốn chạy trốn, chạy khỏi Tiêu phủ càng xa càng tốt.

Phỏng chừng hai thị vệ đi theo phát hiện không thấy ta đâu, lúc này đã về thông báo với Tiêu phủ.

Nếu Tiêu phủ quyết tâm muốn bắt bằng được một di nương bỏ trốn thì hoàn toàn là việc dễ như trở bàn tay.

Không thể chạy vào trong thành, cho dù ta có chạy đến tòa thành nào đi chăng nữa, chỉ cần xuất ra giấy tờ lập tức sẽ bị bại lộ.

Ta mua rất nhiều lương khô từ những người bán hàng rong trên đường, mua một ít đá tạo lửa từ đội hộ tống đi ngang qua rồi chạy vào khu rừng cạnh đó.

Ở trên núi, đói thì ta ăn lương khô, khát thì ta uống nước suối.

Đến lúc lương khô cũng không còn nữa ta bắt đầu bắt một vài con thỏ nhỏ, cá nhỏ lấp đầy bụng.

Nhưng sức ta quá yếu, cơ hội như vậy rất ít.

Trên núi thường có thú dữ, ban ngày ta ngủ trong sơn động, ban đêm thức đến tận bình minh.

Cứ như vậy suốt một tháng ta mới dám xuống núi.

Ta sống ở trên núi lâu như vậy đã sớm bị mất phương hướng, bởi vậy sau khi xuống núi cũng không biết rốt cuộc mình đang ở đâu, chỉ nhìn thấy thật xa lạ, không phải kinh thành.

Quan binh canh giữ thành vẻ mặt uể oải thiếu sức sống, gương mặt gầy yếu, quần áo lam lũ.

Hỏi ta từ đâu đến, đến Trầm thành làm gì.

Ta lấy ra hộ tịch của một người khác nhặt được khi ở trên núi, hộ tịch là của người khác, ta đành đánh cược một phen.

14

“Quan gia, ta là người thôn Ngưu Gia.”

“Ba tháng trước trong nhà bị hỏa hoạn, trượng phu và nhi tử của ta đều ch.ế.t trong biển lửa, cả nhà cũng bị cháy sạch.”

“Ta thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể xin ăn trên đường tới đây. Lần này muốn đến Thẩm thành là để kiếm kế sinh nhai.”

Quan binh vẫn đang kiểm tra hộ tịch của ta, người bên cạnh đã nói:”Chẳng qua là kiếm miếng cơm manh áo thôi, để nàng vào đi.”

Cứ vậy, ta cuối cùng cũng thuận lợi vào thành.

Lúc ta trốn khỏi Tiêu phủ, mang theo hơn mười lượng bạc. Ngoại trừ mua lương thực và đá đánh lửa ra chưa tiêu gì khác.

Hiện giờ mười lượng bạc kia vẫn còn giấu trong nội y của ta.

Dáng vẻ của ta hiện giờ mà vào khách điếm sợ là sẽ bị nghi ngờ, việc cấp bách là đi mua một bộ y phục mới đã.

Ta đến một tiệm may, mua một bộ y phục vải thô giá bốn mươi văn tiền, tìm được một quán trọ, liền nhờ tiểu nhị đun cho ta một thùng nước nóng.

Tắm rửa sảng khoái, ta leo lên giường đánh một giấc.

Cũng thần thần kỳ, kể từ khi ta chạy khỏi Tiêu phủ không hề gặp ác mộng nữa.

Mặc dù khi ở trên núi ban đêm thường xuyên phải phòng bị mãnh thú tập kích nhưng cũng không hề có một lần nào gặp ác mộng.

Lâu lắm rồi mới được ngủ ở trên giường, ta cảm thấy không còn gì sung sướng hơn, trên đời làm gì có chuyện nào vui hơn thế này. Một giấc ngủ này thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.

Dùng bữa xong ta liền đi dạo quanh thành.

15

Thẩm thành nằm ở trung nguyên, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, trong thành còn có vài khu chợ phồn hoa náo nhiệt.

Ta đi theo sự chỉ dẫn của người đi đường, tìm đến khu chợ náo nhiệt nhất trong Trầm thành, chợ Đông Hoa.

Chợ Đông Hoa nằm ở phía Đông Bắc Thẩm thành, rộng khoảng hai vạn mẫu, là một trong những khu chợ thương nghiệp lớn nhất toàn quốc.

Đang đi loanh quanh thì nghe được có người nói phú thương trong thành, Tô Quyền Ma đang muốn thu nhận đệ tử.

Tô Quyền Ma thu nhận đồ đệ không kể xuất thân, bất luận là ai chỉ cần muốn bái sư đều có thể đến Tô phủ gặp người hầu để lấy số, chờ số trong tay được gọi là có thể vào. Sau đó sẽ phải trả lời câu hỏi của Tô Quyền Ma, trả lời đúng là có thể làm đồ đệ của hắn.

Tô Quyền Ma đã ở đây hai ngày, hôm nay là ngày cuối cùng.

Ta cảm thấy đây chính là con đường mà ông trời mở ra cho ta, thế là cũng đi lĩnh số chờ.

Ước chừng đợi được khoảng một canh giờ, cuối cùng cũng đến lượt ta.

Đề thi của ta là: Cách quản lí một cửa tiệm là gì?

Đề này cũng không phải là quá khó, mặc dù ta chưa từng thực sự quản gia nhưng trong thoại bản cũng đọc qua không ít, còn học được khá nhiều từ Thân ma ma.

Ta cẩn thận suy nghĩ rồi trầm giọng đáp.

Tô lão gia đồng ý với đáp án của ta, nói ta ba ngày sau đến tửu lâu gặp ông.

Ba ngày sau, ta tới tửu lâu như ước hẹn mới phát hiện, ngoài ta ra còn có chín người khác cũng được Tô lão gia thông qua, trong đó có bảy nam, hai nữ.

Tô lão gia dành nửa ngày dạy chúng ta cách kinh doanh, lại dành nửa ngày sau để đưa chúng ta đến các cửa hàng của Tô gia để học tập.

Cũng không phải tất cả mười người chúng ta đều sẽ được giữ lại, Tô lão gia sẽ tùy ý đào thải những người không phù hợp.

Nửa năm sau, chỉ còn lại bốn người.

Một hôm, sau khi khi dạy xong, Tô lão gia đưa cho mỗi người chúng ta một khế ước đất của cửa tiệm. Ta nhận được một cửa tiệm vải, nam nhân được một tiệm rèn, hai nữ nhân còn lại một người là cửa tiệm đồ chơi, người còn lại là cửa hàng son phấn.

Tô lão gia nói từ ngày mai không cần đến tửu lâu nữa, bốn cửa tiệm này giao cho chúng ta toàn quyền quyết định, một tháng sau gặp lại tại đây báo cáo kết quả kinh doanh.

Sau một tháng, ta quay lại tửu lâu gặp Tô lão gia.

Từ tô lão gia ta được biết rằng người phụ trách cửa tiệm đồ chơi thấy không thể tìm ra cách nào có hiệu quả, kinh doanh lại không có lời nên đã ôm tiền bỏ trốn.

Cũng may trừ nàng ta ra ba người chúng ta kinh doanh khá tốt.

Cửa tiệm vải của ta hóa ra lại là nơi làm ăn thua lỗ nhất.

Ngày đầu tiên ta đến đã ra lệnh bố thí cho tất cả những người ăn xin trong thành để giúp họ vượt qua mùa đông giá rét này, còn thuê tiên sinh tích cực tuyên truyền câu chuyện đó.

Tiếng lành đồn xa, hiện giờ cửa tiệm của ta mỗi ngày tiếp không dưới 20 vị khách, theo sổ sách thì tuyệt đối không ít hơn năm lượng bạc một ngày.

Nữ tử tiếp nhận cửa tiệm son phấn là đạt được kết quả tốt nhất, nàng tên là Trầm Hủy.

Nàng đã tìm ra được con đường mới, mời được một vị sư phụ chuyên chế tạo hương liệu, đồng thời dành thời gian nửa tháng điều chế ra được một loại son dưỡng môi có hình ống đặc biệt.

Khi sử dụng chỉ cần xoay tròn thân son, không dùng nữa lại có thể xoay ngược lại son trở về thân trụ.

Một thời gian từ nữ tử đến quý phụ trong Trầm thành đều cực kỳ yêu thích, hàng không kịp mua.

Tiếp quản cửa tiệm rèn là nam tử tên Vương Lương, mặc dù sản phẩm của hắn không có gì mới mẻ nhưng hắn hợp tác với quân doanh. Lấy giá cực thấp để biến quân doanh thành khách quen, tuy lời ít nhưng số lượng đặt làm lớn, vấn đề lời lãi cũng được giải quyết, việc kinh doanh bắt đầu có lợi nhuận.

Cứ như vậy, ba người chúng ta xem như thông qua bài kiểm qua, chính thức bái Tô lão gia làm sư phụ.

Trong ba năm tiếp theo, ta vừa quản lí cửa tiệm vừa theo Tô lão gia học hỏi.

Thời gian ba năm, cửa tiệm vải dưới sự quản lí của ta đã biến thành một phường nhuộm trên toàn Trầm thành, số hạ nhân cũng từ mười người ban đầu bây giờ con số đã lên tới năm trăm.