Chương 1 - Tô Tiểu Ưng

1

Ta còn chưa ra đời đã không có cha, vừa ra đời đã mất nương, là Vương ma ma cùng hầu hạ với nương trong viện đã nhận nuôi ta.

Nương ta vốn là nha hoàn thông phòng của Tiêu lão gia, nhưng lại có quan hệ bất chính với hộ vệ trông cửa trong viện.

Sau khi biết được sự tồn tại của ta, cha ta lập tức chạy trốn, nương ta vốn phải bị ngâm lồng heo, cuối cùng vẫn là Tiêu phu nhân từ bi, cho phép người sinh ta ra sau đó mới tự v.ẫn.

Ta có tên, cái tên này là do mẹ ta trước lúc lâm chung đặt cho ta, tên Tiểu Điểu, nhưng không có ai gọi ta bằng tên cả, bọn họ đều gọi ta là tạp chủng.

Ta lớn lên trong Tiêu phủ, ăn nhờ cơm thừa canh cặn của chủ nhân, mặc nhờ quần áo cũ rách của tôi tớ.

Vương ma ma nuôi dưỡng ta, cũng không hoàn toàn xuất phát từ thiện tâm.

Bà có một nhi tử, tên là Liễu Ca Nhi.

Khi ta vừa mới ra đời, hắn đã mười lăm tuổi, cả ngày quyến luyến chốn lầu xanh.

Vương ma ma nuôi dưỡng ta, là vì muốn ta trở thành con dâu nuôi từ nhỏ của bà ấy.

Năm ta mười tuổi, Vương ma ma nhiễm phong hàn, ta đến nhà chăm sóc bà ấy, thuốc vừa sôi, đột nhiên có một người từ phía sau lưng ôm lấy ta, nói ta hãy ngoan ngoãn, chính là Liễu Ca Nhi.

Ta gắng sức vùng vẫy, hắn ta lại càng ra sức cưỡng ép giữ chặt lấy mặt ta không buông, mặt hắn càng ngày càng áp sát vào mặt ta. Ta có thể ngửi thấy mùi hương khiến người khác buồn nôn từ trong miệng hắn, nhưng ta cũng không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi hắn “Liễu ca ca”.
Vẫn may khi đó ta vẫn còn nhỏ, Vương ma ma đã nói, cho dù có sốt ruột, cũng phải đợi đến khi ta cập kê mới được.

2

Vì vậy, vào Tết Nguyên Tiêu năm ta đến tuổi cập kê, ta đã trèo lên giường Đại công tử Tiêu phủ.

Hôm sau khi Tiêu Túc Viễn tỉnh dậy, hắn nhìn y phục xộc xệch trên người mình và những dấu vết mập mờ trên người ta, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Ta ngoan ngoãn ngồi ở mép giường nói: “Tất cả đều xin nghe theo Đại công tử an bài.”

Từ đó trở đi, ta trở thành thông phòng của Tiêu Túc Viễn.

Danh xưng của ta cũng từ tiểu tạp chủng biến thành dụ dỗ chủ tử, rồi thành “đê tiện như nương nó”.

Ta chẳng quan tâm, ta chỉ biết mình đã tránh được một kiếp nạn.

Vương ma ma đến gặp ta, cười khẩy nói ta giỏi giở thủ đoạn, còn mắng ta là sói mắt trắng.

Liễu Ca Nhi đi theo bà ta, ở sau lưng còn bổ thêm vào: "Tiểu tạp chủng, không phải ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ cần trèo được lên giường chủ tử là có thể vô lo vô nghĩ đấy chứ? Chờ đến lúc chủ tử chán ghét vứt bỏ ngươi rồi, ta xem ngươi còn làm được trò trống gì.”

Ta không để bụng, ta không cần sự sủng ái lâu dài.

Quản sự trong viện Tiêu Túc Viễn là Thân ma ma đã sắp xếp cho ta một căn phòng ở cách xa thư phòng của Tiêu Túc Viễn.

Thân ma ma là nha hoàn hồi môn của Tiêu phu nhân, bởi vì quanh năm Tiêu Túc Viễn chẳng mấy khi ở trong phủ nên bà đã kiêm luôn việc quản sự viện của Tiêu Túc Viễn.

Trước khi rời đi, Thân ma ma đã khuyên ta một câu.

Bà nói rằng: "Trong viện công tử chưa có ai hợp ý. Nếu công tử đã chính miệng nói muốn giữ lại ngươi, vậy thì ngươi hãy ở lại hầu hạ cho tốt, đừng có nảy sinh suy nghĩ không nên có. Trước kia là phu nhân từ bi giữ lại ngươi, đừng làm phu nhân phải thất vọng."

Ta rất nghe lời.

Tiêu Túc Viễn là quan địa phương, quanh năm ở địa phương mình quản lý để xử lý công vụ, hàng năm đêm trừ tịch mới kịp trở về Tiêu phủ, đến qua tháng giêng lại vội vã lên đường.

Cho nên trong một tháng ở lại kinh thành này, mỗi ngày đều có những yến tiệc lớn nhỏ không ngừng.

Bởi vậy trừ ngày Tết Nguyên Tiêu kia ta cũng chưa từng gặp lại hắn.

Đương nhiên ta cũng không chủ động tới viện của hắn.

Chờ đến tháng giêng cuối cùng Tiêu Túc Viễn đã trở về kinh thành như đã định.

Hắn vừa về được một ngày, ta đem đến thư phòng hắn một đĩa bánh trôi, buổi tối Tiêu Túc Viễn liền đến viện của ta.

Ta cảm thấy rất cảm kích vì hắn đã quan tâm ta, vậy nên lúc trên giường càng tận lực lấy lòng hắn.

3

Ngày hôm sau, ta đeo túi thơm cầu phúc tự làm lên thắt lưng hắn, hắn ngầm đồng ý hành vi quá phận này của ta.

Vì Tiêu Túc Viễn qua đêm ở viện của ta, lại đeo túi thơm cầu phúc ta làm nên Thân ma ma không đoán ra được thái độ của Tiêu Túc Viễn đối với ta là gì, bà đành để ta ở trong viện Tiêu Túc Viễn làm nha hoàn vẩy nước, chờ Tiêu Túc Viễn trở về.

Ta cứ như vậy bình an vô sự hơn nửa năm đột nhiên nghe được tin Tiêu Túc Viễn phải quay trở về.

Nguyên nhân lần trở về này là vì nơi Tiêu Túc Viễn quản lí kia, mấy năm nay đều mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu, vậy nên quốc thái dân an, còn được chọn làm nơi để thí điểm vài hạng mục cải cách quan trọng của triều đình.

Bởi vậy giữa năm nay, Quan Ngự Sử dâng tấu sớ khen ngợi công lao của Tiêu Túc Viễn.

Thánh Thượng nghe vậy, long nhan đại hỷ, nhấc bút thăng Tiêu Túc Viễn thêm một bậc, không chỉ vậy còn điều về kinh bổ nhiệm chức Hộ bộ thị lang.

Tin tức truyền đến Tiêu phủ, cả phủ ai ai cũng vui mừng khôn xiết, ngay như bọn hạ nhân chúng ta cũng cảm thấy được thơm lây, vui vẻ chuẩn bị chờ Tiêu Túc Viễn hồi phủ.

Thế là một “tạp chủng”, “dụ dỗ chủ tử” như ta cũng liền trở thành chủ đề bàn tán lúc rảnh rỗi, bọn họ đều đang chờ xem ta biến thành trò cười.

Liễu Ca Nhi cũng thừa dịp ít người lặng lẽ đến viện tìm ta, cười nhạo lên tiếng: “Nghe nói Đại công tử lần này quay về kinh còn mang theo một nữ tử. Tiểu bảo bối, nếu ngươi bị Đại công tử ném đi thì có thể quay lại tìm Liễu ca ca.”

Ta nghe hắn nói xong, mặt không biểu cảm hô to có người đột nhập vào viện Công tử.

Hắn bị thị vệ tóm được, phạt đánh hai mươi đại bản.

4

Ngày ấy Tiêu Túc Viễn hồi phủ, tất cả chủ tử hạ nhân trong phủ đều ra đứng ở cửa nghênh đón.

Ta thân phận thấp kém, đứng cùng với một đám hạ nhân ở các viện khác, Tiêu Túc Viễn nhìn quanh một lúc cuối cùng cũng nhìn về phía ta, ta liền lập tức nở một nụ cười thật tươi.

Ban đầu nô bộc hầu hạ trong viện Tiêu Túc Viễn rất ít, nhưng sau này hắn ở trong phủ nên đã mua thêm một đám nha hoàn.

Tiêu phu nhân còn cố ý chọn ra hai nô tỳ mỹ mạo, Xảo Yên và Thúy Yên làm thông phòng, phòng của hai người bọn họ cũng ở bên cạnh phòng ta.

Nữ tử Tiêu Túc Viễn đưa về kia cũng không ở lại trong phủ, vốn dĩ đó là nhờ vả của bằng hữu, tiện đường đưa nàng về kinh thành.

Kể từ khi Tiêu Túc Viễn về kinh đến nay cũng đã được nửa tháng, cũng chưa từng ghé qua chỗ ai trong số ba người thông phòng chúng ta.

Cho đến tận hôm yến tiệc mừng thọ của lão phu nhân, Tiêu Túc Viễn uống quá chén, được hạ nhân đưa đến đây.

Đêm đó, hắn qua đêm ở chỗ Xảo Yên.

Sáng hôm sau, Xảo Yên vẻ mặt vui mừng, kéo cơ thể toàn thân đau nhức đến viện lão phu nhân tạ ơn.

Năm ngày sau, Tiêu Túc Viễn lại đến, qua đêm chỗ Thúy Yên.

Lại thêm mười ngày nữa, cuối cùng Tiêu Túc Viễn cũng đến chỗ của ta.

Hạ nhân đến thông báo trước, ta vội vàng tắm rửa trang điểm, khi hắn bước vào cửa ta đã đứng đó chờ từ lâu.

Tiêu Túc Viễn không nói một lời đi đến ngồi ở mép giường, ta ngoan ngoãn quỳ xuống hầu hạ hắn cởi giày, tất rồi lại đứng thẳng dậy cởi những nút áo phức tạp trên áo của hắn.

Ta có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn luôn dõi theo ta.

Cuối cùng, khi ta đã cởi hết tất cả các nút áo, hắn duỗi tay ôm ta lên giường.

Ngày hôm sau khi ta mở mắt, Tiêu Túc Viễn đã tỉnh từ lúc nào, đang ngồi trên nhuyễn tháp đọc sách.

Thấy ta đã tỉnh liền lên tiếng: “Nàng tên gì?”

“Tiểu Điểu.” Ta thành thật đáp.

“Có nghĩa là gì?”

“Nương hy vọng nô tỳ giống như chú chim nhỏ tự do tự tại.”

5

Nha hoàn bưng lên một bát thuốc đen như mực, là canh tránh thai.

Bát thuốc đắng như vậy, ta uống xong ngay cả mày cũng không nhíu một cái.

Hồi sáng Tiêu Túc Viễn vừa rời đi, buổi chiều đã ban thưởng tới, trừ một bộ diêu làm từ phỉ thúy còn có cả ngân lượng, một tiểu nha hoàn mười tuổi, tên Tiểu Vân.

Khi ta đang ăn tối, lão phu nhân cũng phái Thân ma ma tới ban thưởng: một bộ trang sức mã não cùng hai mươi lượng bạc.

Đối với một nha hoàn thông phòng như ta, thật có chút thụ sủng nhược kinh, ta liền theo Thân ma ma đến viện lão phu nhân tạ ơn.

Lão phu nhân không lộ diện ta đành quỳ lạy ba cái ở bên ngoài rồi mới rời đi.

Xảo Yên và Thúy Yên được ban ơn trước ta nhưng cũng không được đãi ngộ như vậy, bởi thế mà rất bất mãn với ta.

Thúy Yên mấy lần đến chế giễu lúc ta đang dùng bữa, còn ra lệnh cho Tiểu Yên làm việc.

Tuy bề ngoài Tiểu Vân là nha hoàn của ta nhưng thật ra muội ấy phải hầu hạ cả ba người trong tiểu viện này.

Muội ấy cũng từng vài lần kể khổ với ta, muốn ta ra mặt bênh vực nhưng ta không để ý tới.

Tới tháng tám, tiết trời trở nên oi bức, các vương công quý tộc liền ở lì trong phủ tận tưởng không khí mát mẻ.

Thời gian Tiêu Túc Viễn ở hậu viện cũng ngày càng nhiều.

Một tháng nay, hắn ở hậu viện hơn mười ngày, một nửa trong đó là ở chỗ của ta.

Buổi tối bị hắn dày vò như vậy, ban ngày cũng trở nên lười biếng, cơm cũng ăn ít đi.

Thỉnh thoảng có chút trái cây chua cảm thấy ngon miệng mới miễn cưỡng ăn nhiều hơn vài miếng.

Tin này nhanh chóng truyền đến tai Thân ma ma, bà lập tức mời đại phu đến bắt mạch cho ta, xác nhận ta thật sự không có thai sắc mặt của bà mới hòa hoãn đi ít nhiều.

Đại phu đi rồi Thân ma ma dạy ta quy củ: “Đại công tử chưa cưới thê tử, nữ tử ở hậu viện không thể sinh con.”

Ta cúi đầu nói phải.

Nhưng lời nói này của Thân ma ma lại lọt vào tai Thúy Yên, khiến nàng ta nổi lên tâm tư không chính đáng.

Mỗi lần sau khi hoan ái, đều trộm nhổ canh tránh thai đi, hai tháng sau liền thật sự có thai.