Chương 7 - Tổ Mẫu Từ Hiện Đại

12.

Nếu là tiểu thư khuê các bình thường, gặp cảnh vị hôn phu bêu xấu ngoài phố, e rằng đã sớm nước mắt như mưa, nhục nhã đến cực độ.

Nhưng phản ứng của ta hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Lý Vinh.

Hắn sững người tại chỗ, như không tin vào tai mình, bỗng cao giọng quát hỏi:

“Lời ta vừa nói, ngươi đều nghe rõ rồi chứ?”

Ta gật đầu, rồi hạ rèm xe xuống.

Tổ mẫu từng dạy, kẻ không đáng, ngay cả một ánh mắt cũng không nên phí.

“Nếu quận vương không có dặn dò gì khác, xin mời tránh đường.”

Triệu Nhung Tuyết thấy vậy, lập tức kéo tay áo Lý Vinh, rưng rưng nước mắt:

“Vương gia, Hạ tiểu thư lạnh nhạt thế này, là khinh thường thiếp phải không? Dù sao phủ Quốc công cũng là danh môn vọng tộc… Thiếp sợ sau này thật sự phải gọi nàng là tỷ tỷ, sẽ bị…”

Bên ngoài bỗng trở nên yên tĩnh.

Bỗng nghe “xoẹt” một tiếng, Lý Vinh rút kiếm chém vào cửa xe.

“Hạ Đông Mãn! Ngươi giả vờ thanh cao cái gì?”

Mảnh gỗ văng tung tóe, lưỡi kiếm sượt qua tóc mai ta, cắt đứt một lọn tóc, nhẹ nhàng rơi trên nệm gấm.

Lý Vinh rõ ràng không ngờ sẽ cắt trúng tóc ta.

Hắn hơi khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia hoảng hốt.

Chỉ định dọa nạt ta đôi câu, nhưng không ngờ lại bị ánh mắt băng giá của ta làm cho cứng họng, lời lẽ cũng trở nên lộn xộn:

“Bản vương… không cố ý… chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gả vào phủ, bản vương cũng sẽ không làm khó ngươi…”

Ta nhìn hắn lạnh lùng, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nực cười.

Người như thế này, ta thực sự phải gả cho sao?

Miệng hắn mở ra khép lại, ta chẳng nghe lọt chữ nào.

Ta quay sang hỏi Giang gia gia đang đánh xe:

“Ta nhớ bánh xe vừa mới được bọc sắt phải không?”

“Thưa tiểu thư, là thép tinh chế, cứng cáp lắm!”

“Vậy còn chờ gì nữa?” Giọng ta lạnh như băng. “Cán qua đi!”

Giang gia gia chẳng thèm quan tâm phía trước là quận vương hay công chúa, nghe lệnh ta liền lập tức quất roi thúc ngựa.

Xe ngựa phóng đi như tên bắn, ta tựa vào đệm mềm, khe khẽ hát khúc ca tổ mẫu từng dạy:

“Chúng ta đều đang dốc sức sống…”

Lời còn chưa dứt, xe chợt chấn động mạnh, bên ngoài vang lên tiếng hí dài của ngựa và tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Ta lại vén rèm lên, chỉ thấy Lý Vinh và Triệu Nhung Tuyết chật vật ngã nhào dưới đất, mặt mày hoảng hốt nhìn ta.

Ta khẽ nhếch môi, nhếch lên nụ cười châm biếm:

“Ta dùng sức đến vậy, sao các ngươi vẫn còn sống?”

13.

Sơn tự tất nhiên không thể đi được nữa.

Người của phủ Trưởng công chúa đến rất nhanh, gần như là ép ta vào cửa phủ sơn son.

Một phụ nhân cao quý ngồi nơi chủ tọa, thân khoác cung phục tía sẫm, dung mạo sắc bén nghiêm nghị.

Thấy ta, bà nặng nề đặt chén trà xuống bàn, mấy giọt nước nóng văng ra.

“Hạ Đông Mãn.”

Giọng bà lạnh như băng:

“Ngươi có biết tội không?”

Ta cụp mắt đứng yên, giọng bình thản:

“Xin công chúa soi xét, là quận vương cầm kiếm chặn giữa đường, xa phu của ta tránh không kịp.”

“Tránh không kịp? Hay cho một câu tránh không kịp!”

Bà cười lạnh, chén trà rơi vỡ tan:

“Ngươi tưởng bản cung là kẻ ngu sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn bà, không kiêu ngạo, không siểm nịnh:

“Nếu ta thật có ý, thì giờ hắn không chỉ là gãy một cái chân đâu.”

Trưởng công chúa giận dữ, đập bàn đứng dậy:

“Ngông cuồng!”

Ta nhìn vẻ giận dữ của bà, trong lòng lại thấy thoải mái.

Cứ làm ầm lên đi, càng ầm càng tốt, tốt nhất là náo loạn đến tận trước điện ngự.

Miệng thì vẫn mềm mỏng thương lượng:

“Xin công chúa bớt giận, lệnh lang đã có người trong lòng, chi bằng hủy bỏ hôn ước, hai bên đều được thoải mái.

Lần trước người thích bộ chén men lam thời Vĩnh Lạc của tổ mẫu ta, ta lập tức sai người mang tới…”

Trưởng công chúa nheo mắt lại, giọng băng hàn:

“Hủy hôn? Ngươi nghĩ đẹp lắm!”

Xem ra, men lam không đủ để lay động bà.

Muốn bà chủ động nói lời hủy hôn, không thể nào.

14.

Vừa mới về đến phủ, tin ta bị Trưởng công chúa triệu gấp còn chưa truyền xong, Bạch mụ mụ đã dẫn người rầm rộ xông vào.

“Tiểu thư Mãn Nhi thể trạng yếu, sao chịu nổi chuyện giày vò như vậy chứ!”

Bà chỉ huy các nha hoàn khiêng vào nào là giường trạm trổ, lò hương.

Chưa đầy nửa canh giờ, trong phòng đã ngập tràn mùi thơm mê người.

Gà tám vị hầm đến mềm rục, thịt chân giò thái mỏng như cánh ve, cam nhồi cua vàng óng ánh lớp gạch cua trên mặt.

Ta ngậm thìa bạc cười trộm, đãi ngộ này, e rằng còn hơn cả yến thọ của tổ phụ.

“Mụ mụ à,” ta xoa xoa cái bụng tròn vo, lăn lộn trên giường gấm.

“Cứ ăn thế này, e rằng ra cổng cũng phải nghiêng người.”

Bạch mụ mụ dịu dàng xoa đầu ta, lại đưa thêm mấy khối sữa đông.

“Đêm đến đói bụng thì khổ.”

Nửa đêm ta bị đánh thức, mép còn vương vụn sữa đông.

Tiền sảnh đèn đuốc sáng trưng, vừa bước qua ngưỡng cửa, liền gặp ánh mắt giận dữ của cả nhà.

Tổ phụ quát ta quỳ xuống.

“Ngươi có biết, Trưởng công chúa đã vào cung tố lão phu trị gia bất nghiêm, lão phu phải quỳ trong ngự thư phòng suốt một canh giờ!”

“Bệ hạ còn cách chức cha ngươi, bắt hắn về nhà tự kiểm điểm dạy con không nghiêm!”