Chương 4 - Tố Cáo Ba Mẹ Hay Tình Yêu Thanh Mai

5.

Chủ tiệm trừng mắt nhìn tôi: “Mặt mũi giống y chang cô, không phải cô thì là ai?!”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận của hắn, vạch áo lên tới tận eo.

Xung quanh lập tức vang lên một tràng tiếng hốt hoảng.

“Cô điên rồi sao?! Đến nước này còn định cởi đồ câu dẫn đàn ông trước mặt bao nhiêu người à?!”

“Cảnh sát! Còn gì để nói nữa?! Còn không mau bắt con nhỏ dâm loạn này lại!”

Tôi trợn mắt, chẳng thèm để ý đến mấy lời đó, chỉ tay vào vết sẹo bên hông.

“Thấy chưa? Đây là sẹo mổ ruột thừa, để lại từ ca phẫu thuật trước kia.”

“Người trong camera hoàn toàn không có vết này!”

“Tôi chẳng lẽ vì muốn chứng minh sự trong sạch mà chạy đi phẫu thuật trong một đêm chắc?!”

Chủ tiệm sững người, không chịu tin ngay, bèn kéo đoạn video quay lại từ đầu, tua đi tua lại mấy lần.

Cuối cùng cũng xác nhận rõ ràng – trên eo người trong đoạn clip thật sự không có lấy một vết sẹo!

Chi tiết này, chính là lúc tôi được sống lại lần nữa xem lại video mới phát hiện ra.

Lâm Tư Tư có thể tìm người giả mạo khuôn mặt tôi, nhưng không thể sao chép được mọi đặc điểm trên cơ thể tôi!

Cô ta đứng chết lặng tại chỗ, không ngờ lại có sự khác biệt tinh vi đến vậy khiến mình thất bại.

Tôi không cho cô ta cơ hội xoay chuyển tình thế, lập tức nói tiếp:

“Chỉ vậy chưa đủ thì các người có thể kiểm tra định vị điện thoại của tôi.”

“Sau khi tôi bị đưa tới trung tâm điều tra vào tối hôm qua vị trí chưa hề dịch chuyển dù chỉ một lần, căn bản không thể rời đi chơi phòng thoát hiểm!”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt chao đảo của Lâm Tư Tư, cười lạnh:

“Chừng đó chứng cứ đủ chưa? Chưa đủ tôi còn có thêm!”

Ba mẹ tôi nhận được ánh mắt ra hiệu, lập tức phối hợp lấy đoạn video từ camera giám sát trung tâm điều tra.

Video ghi rõ từ tối qua đến giờ, tôi chỉ ngồi một chỗ, hoặc đi vệ sinh, hoặc nằm ghế nghỉ, thậm chí chưa ăn miếng cơm nào.

Mọi người xung quanh đều hoàn toàn sững sờ.

Nếu tôi thật sự là người làm ra chuyện đồi bại trong phòng thoát hiểm kia, liệu tôi có thể có từng ấy bằng chứng rõ ràng như ban ngày chứng minh mình vô tội không?

Sự hoài nghi lan ra trong đám đông.

“Lẽ nào là hiểu lầm thật? Lịch trình của Thẩm Mộng Dao từ tối qua đến giờ rõ ràng vậy, đâu thể vừa ngồi điều tra vừa chia thân đi phòng thoát hiểm được?”

“Từ vé vào cổng khu giải trí, đến video giám sát, đến cả sẹo mổ ruột thừa, nhìn kiểu gì cũng thấy cô ấy chỉ là bị người khác giống mặt hãm hại thôi…”

Lâm Tư Tư thấy tôi dần chứng minh được sự trong sạch, lập tức như phát hoảng.

Ánh mắt cô ta đảo qua đảo lại như thể lên cơn, rồi bỗng hét lên như bắt được vàng:

“Tôi biết rồi! Vẫn chưa xét nghiệm DNA!”

Cô ta nhìn tôi, trên mặt tràn đầy ác ý, như muốn lột trần tôi ngay tại chỗ.

“Đi xét nghiệm DNA đi! Chẳng phải chỉ cần vậy là biết ngay có phải Thẩm Mộng Dao thật hay không sao?!”

6.

Tôi khựng lại một chút.

Kiếp trước, chuyện còn chưa đi đến bước xét nghiệm DNA thì tôi đã bị đóng đinh trên cột nhục nhã, mang tội danh cả đời không rửa sạch.

Chưa kịp lên tiếng chất vấn, Lâm Tư Tư đã vội vàng rút điện thoại ra, định liên hệ người làm xét nghiệm.

Sự căng thẳng khi nãy của cô ta bỗng chốc tan biến, thay vào đó là vẻ tự tin đến đáng sợ.

Chính sự thay đổi đó khiến lòng tôi nảy sinh bất an.

Tôi lập tức lên tiếng ngăn lại:

“Khoan đã! Vừa nãy chính cô hết lần này đến lần khác đổ oan cho tôi, tôi không tin cô.”

“Việc liên hệ người xét nghiệm, để cảnh sát làm!”

Sắc mặt Lâm Tư Tư lập tức cứng đờ.

Một lúc lâu sau, cô ta mới cắn răng, bất đắc dĩ gật đầu:

“Tuỳ cô.”

Tôi tận mắt nhìn thấy cảnh sát gọi điện, mới khẽ thở phào.

Rất nhanh, hai nhân viên mặc áo blouse trắng đã đến hiện trường.

Họ mang theo bộ trang phục hầu gái mà “tôi” đã mặc trong buổi chơi phòng thoát hiểm.

Kết quả kiểm tra cần khoảng 30 phút để hoàn tất.

Tôi không dám lơi lỏng chút nào, dán mắt vào toàn bộ quá trình, không để Lâm Tư Tư đến gần máy móc dù chỉ nửa bước.

“Bíp bíp ——”

m thanh vang lên, thiết bị kiểm tra bắt đầu hiển thị dữ liệu.

Lúc này, tôi mới thực sự thả lỏng đôi chút.

Cảnh sát là bên liên hệ kiểm tra, quá trình kiểm nghiệm cũng do tôi giám sát từ đầu đến cuối.

Lâm Tư Tư thậm chí không được chạm vào thiết bị lấy một cái.

Tôi không tin cô ta còn có thể giở trò gì!

Tờ giấy báo cáo mỏng manh được in ra, giao cho phía cảnh sát.

Toàn bộ đám đông đều nín thở chờ đợi kết quả.

Tiếng bàn tán râm ran vang lên khắp nơi.

Viên cảnh sát quét mắt thật nhanh qua từng trang, lật thẳng đến phần cuối cùng.

Sắc mặt dần trở nên nghiêm túc và lạnh lẽo, giọng nói cũng trầm xuống:

“Kết quả giám định DNA cho thấy——”

Tôi biết rõ tất cả vật chứng không thể là của tôi, hoàn toàn chắc chắn.

Nhưng ngay giây phút chuẩn bị công bố kết quả, tim tôi vẫn đập loạn xạ như trống trận.

Báo cáo