Chương 9 - Tơ Âm

12.

Tiếng chuông gấp gáp càng trở nên chói tai vào lúc ba giờ đêm.

"Xin chào, đồ ăn bạn đặt đã giao tới rồi, vui lòng ký nhận!"

Người giao đồ ăn gõ cửa liên tục, mà ban nãy động tĩnh phá cửa của Lục Nhiên hơi ồn, mấy hàng xóm bên cạnh cũng ló đầu ra xem.

Vì không muốn gây thêm rắc rối, Lục Nhiên đứng dậy mở cửa.

Cửa vừa mở, nhân viên giao đồ ăn đột nhiên hất văng túi đồ, giơ ra bình xịt hơi cay, phun thẳng vào mặt Lục Nhiên!

"Mau đi theo tôi!"

Giang Ngư ném mũ giao hàng đi, nhân lúc Lục Nhiên chưa mở được mắt, cô ấy vội vàng kéo tôi chạy.

Ngay khi cánh cửa sắp đóng lại, một cánh tay từ phía sau vươn ra.

Trong cơn hoảng loạn, tôi vội nhặt lên chiếc mũ dưới đất, đập mạnh xuống.

Lục Nhiên đau đớn rụt tay về, tôi và Giang Ngư nhanh chóng khóa cửa, quay người bỏ chạy.

Xuống thang máy, lên xe nổ máy, mãi cho đến khi xe đã ra khỏi khu dân cư, tôi mới dần tỉnh táo.

Trời nổi sấm sét, mưa như trút nước.

Cần gạt trên kính chắn gió chẳng thể xua tan bọt mưa trắng xóa, con đường phía trước trở nên hỗn loạn, ngoằn ngoèo.

Âm thai thức tỉnh, chẳng bao lâu tôi thấy bụng mình nhói đau, cơn đau như muốn xé rách cả ruột gan.

Mãi đến khi Giang Ngư dán một lá bùa màu vàng lên đó, nó mới dần nguôi ngoai.

Sắc mặt cô ấy rất nghiêm trọng:

"Tơ âm đoạt hồn, chân thân tất ở. Hiện tại, cách duy nhất để dẫn âm thai trong bụng cô ra ngoài là phải tìm bằng được th.i th.ể của Lục Kha. Chỉ có chân thân triệu hồi, tơ âm mới xuất hiện!"

Tôi sởn tóc gáy, dù gì cũng hơn một năm, th.i th.ể của Lục Kha chẳng phải đã sớm được chôn cất sao?

Giang Ngư lắc đầu quả quyết:

"Nếu thật sự an táng, vậy hồn phách đã sớm đi đầu thai. Cô nhớ kỹ lại xem, Lục Nhiên có thể giấu th.i th.ể ở chỗ nào."

Gần như ngay lập tức, tôi nghĩ đến một nơi.

"Có, có một nhà máy ngũ cốc!"