Chương 2 - Tình Yêu và Sự Bỏ Mặc

Gương mặt nhỏ của cô bé ửng hồng.

Cô bé ngọ nguậy, ấp úng nói: “Nhưng mẹ bảo, chửi người khác không phải là đứa trẻ ngoan.”

“Dùng lời nói phản bác không phải là chửi đâu, về nhà mẹ cho con xem video con sẽ hiểu.”

8

Về đến nhà, cô bé vẫn buồn bã, không chịu rời khỏi ghế ngồi.

Dù ngoan ngoãn và nghe lời đến đâu, cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.

Bị oan ức, cô bé có chút bướng bỉnh cũng là chuyện bình thường.

Tôi cúi người bế cô bé ra.

Cô bé dụi dụi vào lòng tôi, nước mắt mà cô bé cố nén suốt quãng đường cuối cùng cũng rơi xuống.

“Mẹ ơi, có phải con thật sự không bằng bạn ấy nên bố mới bỏ con không?”

Khi tôi và Thẩm Ý Xuyên ly hôn, Diễn Diễn mới chỉ hơn một tuổi, quyền nuôi con cũng là anh ta tự nguyện từ bỏ.

Là cha ruột của con, tôi không ngăn cản anh ta thăm con.

Nhưng trong hơn bốn năm qua số lần anh ta đến thăm con đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần thăm con đều có truyền thông đưa tin.

Nói thẳng ra, chỉ là diễn kịch mà thôi.

Là ngôi sao mà, những gì khán giả nhìn thấy luôn là những gì anh ta muốn thể hiện, trừ khi sự nghiệp sụp đổ.

Nước mắt cô bé thấm vào áo tôi, nóng rát. Nóng đến mức tim tôi đau nhói, cổ họng khô đắng.

“Không phải đâu, Diễn Diễn của mẹ rất giỏi.”

“Hơn nữa, bố không hề bỏ con. Chỉ là tình cảm giữa bố và mẹ không còn nên chúng ta mới chia tay. Dù không ở bên nhau, nhưng không ảnh hưởng đến việc bố mẹ yêu con.”

Diễn Diễn co người trong lòng tôi, lắc đầu mạnh mẽ, “Không phải vậy đâu, các bạn ở trường đều nói, bố đã có con với người khác rồi.”

Tôi không ngờ, chuyện này lại ảnh hưởng lớn đến Diễn Diễn như vậy.

Một số vấn đề, không phải trốn tránh là có thể giải quyết được.

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi thở dài, hỏi: “Diễn Diễn, mấy hôm trước mẹ có nhận được điện thoại mời tham gia một chương trình. Trong đó sẽ có đứa bé đó và mẹ của nó, con có muốn đi không?”

Diễn Diễn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt kiên định:

“Con muốn.”

9

Tôi gọi lại cho đoàn làm phim, hỏi xem còn suất tham gia không.

Nghe tin hai mẹ con tôi muốn tham gia, đầu dây bên kia cười không ngậm được miệng.

“Có có, vị trí của hai mẹ con cô vẫn được giữ nguyên đấy. Cô Vân xem khi nào có thể vào đoàn được?”

Sau khi thống nhất thời gian, tôi xin nghỉ một tháng cho Diễn Diễn.

Diễn Diễn tập viết xong, đang ngồi ngoan ngoãn trên sofa xem TV.

Dạy con, tôi luôn chú trọng đến việc kết hợp giữa học và chơi. Vì vậy mỗi ngày cô bé đều có thời gian giải trí nhất định.

Ngay cả các lớp năng khiếu, tôi cũng chỉ đăng ký sau khi trao đổi và cô bé thực sự hứng thú.

Tất nhiên, để khiến trẻ hứng thú cũng cần một chút mánh khóe.

Như lúc này.

Tôi tìm vài video ngắn về các cuộc tranh luận nảy lửa của Bộ Ngoại giao, gọi cô bé lại xem.

Nội dung video có thể hơi khó hiểu với một đứa trẻ năm tuổi, nhưng sự điềm tĩnh và uy nghi của các nhà ngoại giao thì cô bé hoàn toàn có thể cảm nhận được.

Cô bé xem xong, đôi mắt sáng lên, ngẩng đầu nói với tôi: “Mẹ ơi, con cũng muốn như vậy.”

OK, lại thành công mở khóa một kỹ năng mới.

Sau khi quay xong chương trình, tôi sẽ tìm lớp học rèn luyện khả năng diễn thuyết cho cô bé.

10

Tối hôm đó, đoàn làm phim công bố danh sách khách mời, ngoài hai mẹ con tôi và Tô Linh, còn có ba cặp mẹ con khác. Đều là những bà mẹ nổi tiếng trong làng giải trí.

Danh sách vừa đăng tải đã lập tức chiếm lĩnh các trang hot search.

“Danh sách khách mời ‘Con tôi là siêu nhân’.”

“Tình mới tình cũ, hội ngộ một nhà.”

“Tô Linh, Vân Hà cùng tham gia chương trình về con cái.”

“Cuộc gặp gỡ thế kỷ.”

Phần bình luận của netizen cũng vô cùng sôi nổi.

“Vân Hà nghèo đến mức nào rồi, chương trình nào cũng dám nhận, chẳng phải tự mình chuốc lấy khó xử sao?”

“Ngồi chờ xem hai mẹ con Vân Hà bị đánh bại.”

“Trước có kẻ ngốc tự đưa đầu vào lưới, sau có Vân Hà tự đưa mạng vào miệng sói.”

“Tôi thấy không phải nghèo, mà là muốn nổi tiếng đến phát điên! Dù sao lúc ly hôn cô ấy cũng chia hết tài sản của nam diễn viên Thẩm rồi mà.”

“Bái phục phân tích của người trên.”

“Ôm lấy nữ thần Tô Linh của tôi, chị đẹp ơi, Nhất Phàm đáng yêu ơi.”

“Vân Hà thật dũng cảm! Cũng không tự lượng sức mình.”

Những bình luận đều đổ dồn về phía Tô Linh, còn tôi thì bị chửi bằng đủ loại từ ngữ.

Đối với những lời lẽ ác ý trên mạng, tôi hiếm khi để tâm. Giới hạn của tôi, chính là Diễn Diễn.

Lần này, tôi sẽ dùng thực lực để chứng minh, con gái tôi, rất xuất sắc!

11

Để tăng thêm sức hút, chương trình đã tổ chức một cuộc “tấn công bất ngờ” dưới hình thức livestream trước khi phát sóng.

Nói là bất ngờ, nhưng thực ra họ đã gọi điện thông báo trước cho chúng tôi.

Chương trình thực tế tuy không có kịch bản cố định, nhưng vẫn phải đảm bảo không xảy ra sự cố quá lớn.

Vốn dĩ đều là diễn viên, việc mở cửa và giả vờ ngạc nhiên khi thấy ê-kíp quay phim đứng ngoài cửa không có gì khó khăn.

Mời mọi người vào nhà, Diễn Diễn đang tập đàn cổ cầm, những ngón tay nhỏ nhắn lướt trên dây đàn, tạo ra âm thanh du dương, sống động.

Nhìn thấy mấy người lạ cầm máy quay bước vào, cô bé dừng tay, đứng dậy cất giọng ngọt ngào: “Chào các chú ạ.”

Việc “tấn công bất ngờ” này tôi không nói trước với Diễn Diễn.

So với việc bắt cô bé diễn theo kịch bản, tôi muốn cô bé được là chính mình hơn. Hơn nữa, con tôi đủ xuất sắc, không cần phải diễn tập trước.

Nhờ tham gia vài buổi biểu diễn và cuộc thi lớn, dù còn nhỏ nhưng cô bé không hề nhút nhát. Đối mặt với tình huống bất ngờ, cô bé cũng không hề hoảng loạn.

Nhưng khán giả trước màn hình rõ ràng không nghĩ vậy.

“Đây là livestream thật sao? Sao giống diễn quá vậy.”

“Chắc chắn là thông báo trước rồi, không thì làm sao trùng hợp đến mức ê-kíp vừa đến là con gái cô ấy liền biểu diễn tài năng.”

“Giả trân quá!!!”

“Tôi học đàn cổ cầm, phải nói là dù không thích Vân Hà, nhưng kỹ năng cơ bản của bé gái này thực sự rất tốt!”

“Eo ôi ~ kẻ hề nhảy nhót, câu khách!”

“Không ai thấy con gái Vân Hà rất xinh sao???”

“Xinh thì có ích gì, có một người mẹ như vậy! Đứa trẻ này phải chịu bao nhiêu khổ cực!”

“Đúng vậy, chắc chắn là mẹ nó ép buộc biểu diễn! Thật tàn nhẫn, con bé còn nhỏ thế kia mà!”

“Mọi người mau qua bên kia xem, nhà nữ thần Tô đang thu dọn hành lý, cậu bé quá hiểu chuyện! Thật đáng ghen tị!”

12

Trước khi “tấn công bất ngờ”, họ gọi điện yêu cầu chúng tôi để con tự thu dọn hành lý.

Tôi và Diễn Diễn phân công, cô bé thu dọn đồ của mình, tôi thu dọn đồ của tôi.

Anh quay phim đi theo cô bé, ghi lại từng hành động của cô bé.

Cô bé kéo vali cao gần bằng người mình ra, bắt đầu phân loại và bỏ vào sách truyện tranh, đồ ăn vặt, đồ chơi.

Bình luận livestream bắt đầu tràn ngập.

“Quả nhiên, phụ nữ như Vân Hà không thể dạy được đứa con tốt.”

“Lớn thế rồi mà chỉ biết nghĩ đến đồ ăn vặt và đồ chơi.”

“Bỏ vào toàn thứ gì vậy, chẳng có thứ gì nghiêm túc cả! Chi bằng qua bên kia xem Nhất Phàm đáng yêu đi!”

“Đúng đúng, tôi vừa từ bên kia nhảy sang! Mau qua xem đi! Phàm bảo chưa thu dọn hành lý của mình, đã đi giúp mẹ trước, Tô Linh thì ngồi chơi. Quá hiểu chuyện!”

“Quả nhiên không so sánh thì không thấy sự khác biệt.”

Vì là trẻ con, có người không chịu được, đứng ra phản đối.

“Bình luận quá đáng rồi đấy, cô bé cũng chỉ mới năm tuổi thôi, thích chơi là chuyện bình thường.”

“Ở đây chửi một đứa trẻ! Ít nhất cô bé năm tuổi đã biết chơi đàn cổ cầm, các người năm tuổi ngoài chơi đất cát còn biết làm gì nữa!”

“Dù sao đi nữa, Vân Diễn vẫn không bằng Phàm bảo!”

13

Vali gần đầy, anh quay phim nhắc nhở cô bé:

“Bé ơi, những thứ này không được mang vào đoàn làm phim đâu.”

Diễn Diễn quay đầu lại, chớp chớp mắt.

Cô bé hỏi một cách thận trọng: “Mẹ nói nơi chúng ta đến có thể sẽ khá vất vả. Con muốn mang đi chia cho các bạn nhỏ ở đó, được không chú?”

Anh quay phim sững lại, vài giây sau mới trả lời: “Đương nhiên là được.”

Nghe câu trả lời này, Diễn Diễn nở một nụ cười ngọt ngào vào camera, giọng nói cũng vui vẻ hơn:

“Con cảm ơn chú.”

Hai câu nói và một nụ cười của Diễn Diễn đã thành công thay đổi phong cách bình luận của một phần khán giả.

“Trời ơi, nụ cười cuối cùng giết chết tôi rồi! Đáng yêu quá!”

“Mấy người vừa la hét con bé không lễ phép đâu rồi, ra đây mà la tiếp đi!”

“Mẹ thì không phải mẹ tốt, nhưng đứa trẻ này thực sự là một đứa trẻ ngoan.”

Tất nhiên, trong thời gian ngắn không thể thay đổi được định kiến tích lũy bấy lâu của đa số cư dân mạng.

Vẫn có không ít người chửi bới.

“Tuổi nhỏ đã biết diễn xuất rồi, mẹ dạy tốt thật đấy.”

“Tôi hình như ngửi thấy mùi trà xanh.”

Cũng không ít người so sánh, hạ thấp.

“Vẫn là Phàm bảo nhìn thoải mái hơn.”

“Phàm bảo đang giúp mẹ đi giày đấy, tuổi nhỏ đã phải lo lắng cho mẹ xinh đẹp rồi!”

“Ha ha ha ha, tôi vừa từ livestream của Phàm bảo qua đây. Phàm bảo thật sự rất hiểu chuyện.”

14

Thu dọn xong hành lý, chúng tôi lên đường đến địa điểm ghi hình.

Mục đích của chương trình là thể hiện khả năng thích ứng và xử lý tình huống của trẻ nhỏ, nên chọn một ngôi làng nhỏ khá hẻo lánh.

Núi non trùng điệp, sông nước bao quanh, cảnh quan rất đẹp.

Diễn Diễn đưa hộp quà đã chuẩn bị cho đạo diễn, nhờ anh phân phát cho các bạn nhỏ xung quanh.

Đôi mắt to tròn tò mò nhìn ngắm xung quanh.

“Mẹ ơi, nơi này đẹp quá!”

Tôi xoa đầu cô bé, cũng bị niềm vui của cô bé lây nhiễm.

Tô Linh là người đến cuối cùng.